Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 296 – Không muốn làm muội muội của chàng
Cập nhật lúc: 2025-11-05 11:49:55
Lượt xem: 35
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đường Tử Khiêm đỡ em gái trong lòng thẳng dậy, ngẩng đầu Lý Mặc : “Ngươi thể đưa Tân Ỷ .”
“Ta đưa nàng gì?” Lý Mặc đáp ngay, cần nghĩ.
Đường Tiểu Bạch ngẩn , đầu Tân Ỷ. Tân Ỷ ngay bên cạnh Đường Tử Khiêm, so với chia tay năm ngoái dường như càng trầm mặc hơn.
Nghe lời hai , sắc mặt nàng khẽ đổi, nhưng mí mắt hề động đậy.
Đường Tiểu Bạch nhíu mày, kéo tay Tân Ỷ: “Tân Ỷe, đưa ngươi !” Nói , chẳng buồn để ý tới hai gã đàn ông chẳng giữ mặt mũi nữa, lôi Tân Ỷ thẳng.
Tân Ỷ ngoan ngoãn theo một đoạn, đến khi khỏi tầm mắt bọn họ mới kéo Đường Tiểu Bạch dừng .
Đường Tiểu Bạch cứ nghĩ nàng sẽ buồn, ai ngờ thấy nàng mỉm . Phần lớn khi , mắt chỉ cong cong; còn Tân Ỷ thì cong như vầng trăng non, đáng yêu vô cùng.
Chỉ là, lâu Đường Tiểu Bạch thấy nàng như thế.
Giờ đây, đôi mắt chỉ khẽ cong, nàng dịu giọng : “Khi tấn công vương đô của Thổ Cốc Hồn, Đại công tử giữ một lô vải quý, lúc khởi hành đặc biệt sai may mấy bộ y phục, là để mang cho Nhị tiểu thư. Những bộ vẫn do giữ. Nhị tiểu thư với , thử xem ?”
Đường Tiểu Bạch thắc mắc: “Ta thiếu gì vài bộ quần áo ? Về tới kinh, đại tỷ mà cho cắt hai ba chục bộ thì còn gì là thể diện của Đường đại tiểu thư nữa!”
Tân Ỷ bật , đôi mắt cong hơn: “Đại công tử , Nhị tiểu thư ở phương Bắc nhất định ăn mặc khổ sở, chẳng chịu bao nhiêu vất vả. Nếu để sửa soạn cho xinh khi về, e rằng phu nhân và đại tiểu thư sẽ đau lòng.”
Đường Tiểu Bạch “phì” : “Huynh còn chu đáo hơn cả !”
Tân Ỷ khựng , đẩy cửa bước , mỉm : “Đại công tử là thương phu nhân, đại tiểu thư và nhị tiểu thư nhất.”
Trong câu , Đường Tiểu Bạch chút gì đó như là ngưỡng mộ. Nàng khẽ sững, đóng cửa , dịu giọng hỏi: “Tân Ỷ, gần đây đại công tử đối xử với ngươi ?”
Ánh mắt Tân Ỷ mờ , đó nở nụ : “Đại công tử vẫn luôn đối xử với mà.”
Đường Tiểu Bạch nên đáp thế nào.
Tân Ỷ bỗng dịu dàng: “Mẹ từng , đừng chỉ gì, hãy xem họ gì. Đại công tử khi lộ phận nữ nhi thì giúp giấu giếm, cho sách, dạy cưỡi ngựa b.ắ.n cung, mang biên cương, dạy binh pháp, bảo vệ chu . Chàng thật sự đối với . Những lời mềm mỏng ấm áp, chỉ dành cho trong nhà. Với , đôi khi lạnh nhạt nặng vài câu cũng bình thường thôi, chẳng vẫn thế với ngoài ?”
Nghe thì… lý thật.
— phi! Làm gì chuyện đó!
Đường Tiểu Bạch lắc mạnh đầu, đuổi theo Tân Ỷ đang lục tìm quần áo: “Huynh đúng là lạnh nhạt với ngoài, nhưng đây như thế với ngươi!”
“Trước đây cũng là trong phủ Yến Quốc công mà,” Tân Ỷ cúi đầu, giọng nhỏ dần, “đại công tử tất nhiên đối xử hòa nhã hơn. Giờ thì…” nàng dừng , vùi đầu tìm đồ, khiến nửa câu mơ hồ .
Đường Tiểu Bạch nàng hồi lâu, khẽ hỏi: “Tân Ỷ, ngươi… thích ? Hay vẫn chỉ coi là ca ca?”
Tân Ỷ bỗng khựng , bàn tay đang lục trong rương ngừng hẳn, đôi mắt dán chặt đống đồ nàng lục tung lên.
Một lúc lâu , nàng khẽ : “Tân Ỷ xứng…”
“Không xứng cái gì?”
“Cái gì cũng xứng.”
Đường Tiểu Bạch tức đến bật : “Có gì mà xứng? Nếu lúc ngươi cùng học viện, với sự chăm chỉ và thông minh của ngươi, sớm muộn gì cũng chỗ riêng, cần bó buộc mãi bên cạnh ?”
Tân Ỷ im lặng hồi lâu mới đáp: “Khi đó… cũng … nhưng Đại công tử , thể dạy , nên …”
Đường Tiểu Bạch thở dài: “Thế là ngươi vẫn luôn xem Đại công tử là ca ca của ?”
Nói cũng sai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thai-tu-va-tuyet-hoc-tra-xanh-de-nhat-thien-ha/chuong-296-khong-muon-lam-muoi-muoi-cua-chang.html.]
Tân Ỷ đến phủ Yến Quốc công vốn là vì tìm kiếm chút tình . Khi còn ở bên Đường Tiểu Bạch, nàng cũng tận tâm, chu đáo. Thấy Đường Tử Khiêm thương em gái đến , lòng nàng hướng về cũng là điều dễ hiểu.
Tân Ỷ vịn mép rương, gật cũng chẳng lắc, ánh mắt thoáng trống rỗng, khẽ : “Ta đối với Đại công tử, kính… yêu…”
Ban đầu, nàng lầm tưởng chỉ coi như trưởng.
Một thiếu niên tướng quân, tài hoa rạng rỡ, khí thế hiên ngang – hỏi cô gái nào mà ngưỡng mộ? Huống hồ thương yêu như thế.
Thời , cũng với nàng.
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Tuy thường dọa dẫm, trêu chọc, nhưng cũng tiện tay lấy một món đồ nhỏ tinh xảo tặng nàng, cầm tay dạy nàng chữ, ném đá chỉ cách nàng giương cung.
Khi đó, điều nàng mơ ước nhất là gọi một tiếng “A ”.
nàng , nếu nàng là con riêng của phụ , sẽ chẳng bao giờ đối xử như thế.
Thậm chí, khi sẽ coi nàng như kẻ phá hoại sự yên của phủ Yến Quốc công.
Nàng khao khát trở thành nhà họ, sợ hãi nếu họ sự thật. Vì thế, nàng luôn giấu giếm cho đến khi chuyện xảy .
“Đại công tử vốn là trời ưu ái, mỹ tì vết, nhưng vì …”
Nghe đến đây, Đường Tiểu Bạch giật giật mí mắt.
“Trời ưu ái”? “Hoàn mỹ tì vết”?
Nàng liếc Tân Ỷ — thấy ánh mắt chân thành, giọng điệu xúc động, rõ ràng cho lệ. Không ngờ Tân Ỷ đ.á.n.h giá cao đến thế, còn hơn cả nàng – em ruột của .
“Chàng chỉ cần thấy … là nhớ chuyện đó.”
“Với tính khí kiêu ngạo của , ai tổn thương dù chỉ một chút, cũng đòi gấp mười. Chỉ chuyện …”
Ngày phá thành của Thổ Cốc Hồn, từng : “Kẻ nào phạm dù chỉ một ly, cũng khiến trả mười phần.”
Khi , say, nàng giọng tự giễu:
“Ta bao giờ t.h.ả.m hại thế , bao giờ chịu nhục thế … thế mà, chẳng thể đòi .”
“Chuyện … nghiêm trọng đến thế ?” Đường Tiểu Bạch mỏi chân, tiện tay ôm lấy một túi to xuống, lười biếng dựa rương. “Nếu thấy ngươi là nhớ chuyện vui, thì đừng nữa là xong! Ngươi tôn kính, thương , mà ngươi là vui, thì hai tách chẳng xong ? Ai bắt ở cạnh ?”
Tân Ỷ im lặng.
Đường Tiểu Bạch khẽ: “Ngươi nỡ đúng ? Không nỡ quên cái của ngày ? Còn của nữa chứ gì? Thế thì dễ thôi. Cha với cha ngươi là chỗ tình, chúng lớn lên cùng . Về kinh , bảo cha nhận ngươi nghĩa nữ, cũng sẽ coi ngươi như ruột! Khi ngươi lấy chồng, còn thể đích đưa sính lễ cho ngươi nữa đấy!”
Tân Ỷ thoáng biến sắc, khẽ khổ: “Nhị tiểu thư cần khích . Ta… đúng là . Cũng … của .”
Đường Tiểu Bạch khẽ thở dài: “Thế ngươi với hắnchưa?”
Tân Ỷ cúi đầu, lắc nhẹ: “Chàng… chán ghét .”
Đường Tiểu Bạch bật : “Ngươi chắc ? Biết cũng nghĩ ngươi chán ghét thì ?”
là bi kịch tình cảm: ngươi , hỏi, nhưng cứ dính lấy mà giày vò.
Những chuyện chỉ cần ba câu là rõ, mà cứ đợi đến hồi kết mới chịu . Không mệt bọn họ thì cũng mệt xem.