Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 290 – Chúng ta là định mệnh của nhau
Cập nhật lúc: 2025-11-03 11:44:18
Lượt xem: 35
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngọn núi cao vươn lên khỏi mặt đất hơn mười trượng, đỉnh là một đất bằng rộng rãi.
Giữa đất , một ngôi thần từ sừng sững, mặt hướng về phương Nam.
Đường Tiểu Bạch thích đền thần , từ cao xuống phía . Đây từng là tầm mắt của Hung Nô, đó là của Thổ Cốc Hồn.
Còn giờ đây, là của nàng.
Trong tầm của nàng, chỉ hai bờ Hoàng Hà phì nhiêu trù phú, mà còn cả dáng hình sơ khai của một tòa thành đang dần thành hình ngay chân núi, cách đến trăm trượng.
Tòa thành , sẽ trấn giữ bờ Bắc Hoàng Hà, ở phía nam núi Âm Sơn, trở thành phòng tuyến đầu tiên chống Thổ Cốc Hồn.
Vị trí xây thành định ở ba nơi.
Thành giữa, chân đồi Phất Vân ; còn hai thành Đông và Tây, cách đó mấy trăm dặm mỗi bên. Tiến độ công việc nhanh mới chỉ một tháng mà hình dáng thành dần hiện rõ.
“Trước tháng Sáu chắc là xong.” Lý Mặc .
“Nhanh ?” Đường Tiểu Bạch tròn mắt kinh ngạc.
Vì biên cương tạm yên, giặc Thổ Cốc Hồn quấy nhiễu, Lý Mặc liền điều bộ binh lính biên thùy xây thành.
Dù , trong hai tháng mà xây cùng lúc ba tòa thành, quả thực là tốc độ đáng kinh ngạc.
“Chậm nhất là tháng Sáu, chúng thể hồi kinh.” Trong giọng Lý Mặc giấu nổi sự hứng khởi.
Đường Tiểu Bạch cũng vui mừng khôn xiết. Rời kinh hơn một năm, lòng nàng sớm nhớ quê, nhớ .
“Ca ca thư , khi thành Tây tất, cũng sẽ dâng tấu xin về kinh một chuyến.” nàng .
Ba tòa thành hiện vẫn đặt tên, tạm gọi theo vị trí là thành Đông, thành Trung và thành Tây.
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Thành Tây gần Lương Châu, do Đường Tử Khiêm – đang trấn giữ Lương Châu chịu trách nhiệm chỉ huy.
Chờ khi ba thành đều thành, bọn họ thể cùng trở về kinh thành, đoàn tụ một nữa!
…
“Không giờ kinh thành nhỉ?” – Đường Tiểu Bạch khẽ thở dài.
Chuyện nghị hòa thất bại sớm truyền về kinh. Dù Tiểu Tổ Tông nhanh tay dâng tấu, đổ hết tội lên đầu A Sử Na Đốt – kẻ trốn sang Mạc Bắc rõ tung tích, nhưng cách chối tội quá gượng gạo, chẳng thể qua mắt triều đình.
Hiện trong triều nổi sóng dậy gió, chỉ e rằng đợi thành xây xong, chiếu chỉ triệu hồi Tiểu Tổ Tông ban xuống .
“Bất luận bọn họ thế nào, đều đối sách.” Lý Mặc thản nhiên .
Đường Tiểu Bạch , trong lòng khẽ động, liền ghé gần, hạ giọng hỏi: “Có … bên Nhân Trí Cung, cũng sắp triệu hồi về kinh chăng?”
Lý Mặc cụp mắt nàng, khẽ gật đầu. Đường Tiểu Bạch “” khẽ một tiếng, trong lòng lập tức sáng tỏ.
Tiểu Tổ Tông khải hồi kinh, Thái tử cũng trở về, e rằng một trận tranh đoạt hoàng quyền sắp sửa bắt đầu. Vì thế, quả thật chẳng cần sợ phong ba bão táp nơi triều đình, bởi ngay từ đầu, họ vốn chuẩn để cuộn trong cơn gió m.á.u .
Nghĩ đến đây, lòng nàng khẽ run, kịp hồn thì thấy : “Ba tòa thành , để nàng đặt tên .”
Đường Tiểu Bạch sửng sốt: “Ta… thể đặt ?”
Lý Mặc gật đầu: “Là nàng tiên đề nghị xây thành, để nàng đặt tên là thích hợp nhất.”
“ mà… chuyện , tư cách ?” Nàng bối rối.
Lý Mặc nhíu mày: “Nếu nàng xứng, thì ai xứng hơn?”
Đường Tiểu Bạch thoáng giật , chỉ tay về hướng kinh thành: “Ngươi , Hoàng thượng liệu đồng ý ? Đặt tên cho thành, thể tuỳ tiện như thế !”
“Ngài sẽ đồng ý.” Lý Mặc , giọng chắc nịch.
Đường Tiểu Bạch bán tín bán nghi, nhưng thấy Tiểu Tổ Tông thế, nàng cũng tiện từ chối.
Nghĩ ngợi một hồi, nàng : “Vậy gọi là Thụ Hàng Thành ! Sau khi xây xong, cầu mong nơi còn quấy nhiễu, chỉ kẻ đến xin hàng.”
Lý Mặc lặng im một thoáng, ánh mắt sâu thẳm nghiêng khuôn mặt nàng.
Đường Tiểu Bạch sang: “Sao? Không ?”
“Được.” Hắn , dừng một chốc khẽ thấp giọng “A Kiểu, và nàng là định mệnh của .”
Chỉ nàng, mới thể dẫn bước lên con đường . Cũng chỉ , mới thể giúp nàng thành tâm nguyện.
Đường Tiểu Bạch: “…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thai-tu-va-tuyet-hoc-tra-xanh-de-nhat-thien-ha/chuong-290-chung-ta-la-dinh-menh-cua-nhau.html.]
Gì đây? Sao đột nhiên mấy lời ngượng đến mức khiến độn thổ ?
“Chẳng lẽ nàng thấy thế ?” Hắn còn nghiêm túc hỏi tiếp.
Nàng chỉ cảm thấy cả nổi da gà. Những lời như thế, nàng tuyệt đối tiêu hóa nổi! Mà Tiểu Tổ Tông vẫn nàng chằm chằm, ánh mắt nóng rực như nung chảy cả tuyết sơn.
Đường Tiểu Bạch liền đảo mắt, bỗng chỉ phía : “Mạc Hoãn tới ! Chắc việc quan trọng tìm ngài!”
Mạc Hoãn: “…”
Hắn vốn nên ở núi, nàng kéo lên tận đỉnh?
“Chuyện gì?” – Giọng Lý Mặc mang chút khó chịu.
Mạc Hoãn đành c.ắ.n răng bẩm: “Huyện lệnh Vân Trung Lữ Hà đến…”
——
Lữ Hà chính là Đường Tiểu Bạch mời tới. Sau khi ba tòa Thụ Hàng Thành tất, nơi đây tất nhiên sẽ quân đóng giữ.
Mà , tất sinh hoạt, dựng nên ruộng đồng, chuồng trại, chợ búa, lò rèn.
Hai bờ Hoàng Hà đất đai phì nhiêu, hợp canh, hợp chăn nuôi. Nếu thể khai hoang cày cấy, hoặc dựng trại nuôi ngựa, thì chẳng còn gì bằng.
Vì thế, nàng cần một vị quan am hiểu nông sự đến hỗ trợ, và Lữ Hà chính là nàng nghĩ đến đầu tiên.
“Lữ từng phụ trách nông chính ở Sóc Châu, chẳng nguyện ý đến đây khai khẩn bờ Bắc Hoàng Hà chăng?”
Lữ Hà theo hướng nàng chỉ, ánh mắt dần rung động: “Lữ mỗ nguyện tận tâm tận lực, đến c.h.ế.t cũng hối!”
Đường Tiểu Bạch : “Mở mang bờ cõi là việc vui, chúng nên với lòng hứng khởi, chuyện sống c.h.ế.t nặng nề ?”
Vùng đất vốn là đất , chỉ vì năm dài loạn lạc mà bỏ hoang. Hôm nay rảnh rỗi, nàng liền định cùng Lữ Hà dạo quanh địa thế.
Lý Mặc cũng định theo, nhưng khi xuống núi, liền đến ghé tai mấy câu.
Nghe xong, giữa hai hàng mày thoáng trầm , : “Ta việc, về doanh .”
Đường Tiểu Bạch gật đầu.
Khoảng cách xa, nàng mơ hồ hai chữ “Nhân Trí Cung”, đoán chắc là tin gì từ chỗ Thái tử truyền đến.
“Đừng xa.” – Lý Mặc dặn.
“Ta .”
“Trước khi trời tối, về doanh trại.” – Hắn căn dặn thêm.
Bị ánh mắt Lữ Hà đầy ẩn ý, Đường Tiểu Bạch đỏ cả mặt, trừng : “Ngươi mau !”
Lý Mặc khẽ , xoay rời .
“ Tần tiểu lang dạo hình như vui vẻ hơn nhiều.” – Lữ Hà .
Đường Tiểu Bạch giả vờ thản nhiên: “Lớn , từng trải , tự nhiên sẽ khác.”
Tất nhiên, vì nàng, càng vì chuyện tình cảm gì hết!
Thấy nàng lúng túng mà cố chống chế, Lữ Hà vốn là thật thà cũng trêu thêm, chỉ bật khẽ.
Đường Tiểu Bạch vốn chột , càng thêm mất tự nhiên, bèn vội: “Không đúng ? Lữ rời kinh cũng đổi nhiều lắm.”
Lữ Hà sững .
Đường Tiểu Bạch chợt nhớ đến quá khứ của , lỡ lời chạm đến vết thương cũ, liền hối hận thôi.
Đang định đổi chủ đề, Lữ Hà khẽ , giọng chứa chút cảm khái: “ , Lữ mỗ quả đổi khác nhiều .”
Đường Tiểu Bạch gượng : “Ai mà chẳng đổi theo thời gian…”
Lữ Hà khẽ lắc đầu, :
“Khi xưa sách ở Thanh Châu hai mươi năm, tuy chẳng dám tự phụ học thức, nhưng khi tiến cử học phủ họ Cố, cũng từng thấy chột .”
Nghe nhắc , Đường Tiểu Bạch bắt đầu chột thật: “Đáng tiếc, và duyên thầy trò…”
Năm đó, nàng cùng Tiểu Tổ Tông suýt nữa coi Lữ Hà là kẻ gian ác, bày trăm phương ngàn kế để ngăn bước tông học họ Cố…
Khoan .
Khi … vì Tiểu Tổ Tông để Lữ Hà Cố thị tông học nhỉ?