Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 234: Tiểu Tổ Tông đã trưởng thành.

Cập nhật lúc: 2025-10-02 11:41:49
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lý Mặc dứt lời, ngoảnh đầu liền thấy tiểu cô nương thần sắc ngẩn ngơ, bèn hỏi:

“Có còn nghỉ ngơi đủ ? Có về ngủ thêm một giấc ?”

 

Lần trùng phùng , nàng rõ ràng gầy nhiều, cằm cũng thon nhọn hơn xưa.

 

Khi còn ở phủ Yến Quốc Công, nàng nuông chiều cẩn trọng bao. Nay so , Lý Mặc chỉ hận thể lập tức mang nàng về phủ, để nàng khỏi chịu nửa phần vất vả.

 

Đường Tiểu Bạch khẽ lắc đầu, chậm rãi : “Sao bọn họ đều lời ngươi ?”

 

Lý Mặc ngẫm nghĩ một thoáng, liền đáp: “Bởi lời .”

 

Mặt Đường Tiểu Bạch lập tức ửng hồng.

 

Ngày tiểu tổ tông còn nhỏ, lời còn thấy ngoan ngoãn khả ái. , Giờ lớn như , chuyện khom lưng cúi đầu, thốt câu , quả thực… đôi phần khác lạ.

 

Nàng vội tìm cớ lảng :

“Quả là chút buồn ngủ, vẫn nên về nghỉ thêm thì hơn!”

 

“Khoan .” Lý Mặc gọi với theo, “Chờ tỉnh dậy, sẽ đưa đến một nơi.”

 

“Nơi nào?” Đường Tiểu Bạch ngoảnh hỏi.

 

Hắn thản nhiên buông hai chữ: “Suối nước nóng.”

 

Đường Tiểu Bạch đôi mắt lập tức sáng rỡ ..Có suối nước nóng còn ngủ ngáy gì nữa?

 

Nàng vội trở về, giục các cô nương thu dọn y phục, chuẩn lên đường.

 

Trong chặng hành trình dài dằng dặc, việc tắm rửa y phục vốn là điều xa xỉ; thể đun chút nước ấm để lau sơ cũng là điều cực hiếm.

 

Suối nước nóng, khác nào chốn tiên cảnh!

 

Suối nước nóng chính là do Lý Mặc hôm qua tình cờ phát hiện, cưỡi ngựa chừng một canh giờ là đến.

 

Suối nước nóng vốn là ở ngoài trời, mà bọn họ mang theo màn trướng, đành dùng vải trướng của trại quân che tạm.

 

Oanh Oanh gác nơi bờ,  cách đó xa để Lý Mặc cùng Cố Hồi trông chừng, phòng ngừa bất trắc.

 

Cố Hồi cũng chỉ là thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, canh giữ cho các cô nương tắm gội, gương mặt đỏ bừng tan.

 

Để phân tán tâm ý, bèn mở lời cùng Lý Mặc:

 

“Nghe ngươi ở Hà Đông trừ phỉ công, tới Trấn Châu bình loạn, các đồng môn trong thư viện đều vì ngươi mà tự hào;”

 

“Lâm cùng Trương cũng thường nhắc đến, khen ngươi thông minh hiếu học, chuyên cần ngơi;”

 

“Lúc ngươi mới nhập học đường, ai ngờ hôm nay cơ duyên như thế;”

 

“……”

 

Nói một hồi dài, mà chẳng nửa câu hồi đáp. Cố Hồi khỏi lúng túng, định buông câu cuối cùng để kết thúc:

“Lần may nhờ ngươi kịp thời tới nơi, cứu Đường nhị biểu , nếu thì——”

 

“Ta cứu nàng, liên can gì đến ngươi?” Lý Mặc  lên tiếng.

 

 

Lời lạnh lùng, mắt cũng chẳng thèm liếc sang. Sự đối địch rõ rệt như , Cố Hồi dù giả vờ cũng thể, sắc mặt lập tức biến đổi, hất tay áo, lạnh giọng:

“Nàng là biểu ruột của , bảo là liên quan?”

 

Lý Mặc liếc một cái, lãnh đạm : “Nàng là của .”

 

Cố Hồi sững sờ trong thoáng chốc, đó giận dữ gầm lên: “Ngươi gì? Ngươi dám… ngươi dám ư! Ngươi——”

 

“Tránh xa nàng ! Nếu để thấy ngươi động chạm nửa phần, tuyệt nể mặt họ Cố.”

 

Cố Hồi mặt đỏ bừng: “Ta khi nào từng… Ngươi là gì! Ngươi là gì——”

 

“Cái gì là gì?”

 

Thanh âm nghi hoặc của Đường Tiểu Bạch vang lên phía .

 

Cố Hồi vội , thấy nàng đang , Lý Mặc cúi đầu , bèn nghẹn lời, n.g.ự.c như ép chặt.

 

Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

“A Tiêu?” Đường Tiểu Bạch thoáng qua Cố Hồi đang nộ khí xung thiên, tiểu tổ tông đang rủ mi, hỏi:

“Ngươi chi khiến biểu ca nổi giận thế?”

 

Lý Mặc thoáng ngẩng mắt nàng, lập tức thu , giọng điệu trầm trầm:

“Ta vốn vụng lời, nếu mạo phạm, thực là vô tâm. Mong Ngũ lang thứ .”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thai-tu-va-tuyet-hoc-tra-xanh-de-nhat-thien-ha/chuong-234-tieu-to-tong-da-truong-thanh.html.]

Cố Hồi khựng , n.g.ự.c càng thêm nghẹn tức.

 

Chẳng mới đó còn ngạo mạn, coi ai cũng chẳng gì, chỉ cần Đường nhị biểu xuất hiện liền đổi mặt ngay?

 

là kẻ gian trá, hai mặt!

 

Đường Tiểu Bạch khẽ ho một tiếng, dịu giọng với Cố Hồi:

“Biểu ca, A Tiêu vốn giỏi ăn , mong chớ để trong lòng. Đợi …”

 

Vốn định sẽ khuyên nhủ A Tiêu, nhưng nghĩ tiểu tổ tông nay khác xưa, nàng cũng chẳng tiện mở miệng, trong thấy bất an, bèn đổi lời:

“Chúng tắm rửa xong, đến lượt các ngươi .”

 

Cố Hồi buồn bực bỏ .

 

Lý Mặc bởi hôm qua tắm, nên chẳng , chỉ thấy Đường Tiểu Bạch bước qua lên ngựa, vội theo sát, hỏi nhỏ: “Vừa gì?”

 

“Không gì.” – Đường Tiểu Bạch thản nhiên đáp, giọng mang chút lạnh nhạt.

 

Lý Mặc mở miệng:

“Ta cũng cố ý khiến Cố Ngũ lang phật ý.”

 

Hắn vốn chỉ cảnh tỉnh Cố Hồi đôi câu, còn tức giận , đó vốn chẳng trong sự để tâm của .

 

“Vậy thì vì y giận?” – Đường Tiểu Bạch đầu .

 

Nàng còn rõ tính tình tiểu tổ tông nuôi lớn ?

 

Lý Mặc ánh mắt thoáng trầm, khẽ : “ Hắn bảo xứng với Nhị tiểu thư.”

 

Đường Tiểu Bạch sững sờ, kế đó mặt liền đỏ bừng: “Ngươi bậy! Hồi biểu ca thế!”

 

Cố Hồi vốn là ôn hòa khiêm nhượng, xưa nay nàng từng thấy thốt lời nặng nề với ai.

 

“Lời … là lời thế nào?” – Lý Mặc nàng chằm chằm.

 

Đường Tiểu Bạch xoay lên ngựa, buồn đáp . Lý Mặc đưa tay giữ chặt cương ngựa:

“Đừng , ngựa nay cướp mất, đuổi kịp .”

 

Đường Tiểu Bạch nhớ đến việc mất ngựa, chỉ lặng im .

 

“Chẳng lẽ Nhị tiểu thư cũng cho rằng đúng ư?” – Lý Mặc ngẩng mặt nàng.

 

“Hắn sẽ !” – Đường Tiểu Bạch cứng rắn đáp, nhất quyết rơi vòng lời lẽ của .

 

“Cớ ? Chẳng từng cùng bàn chuyện hôn phối?”

 

“Không hề!” – Đường Tiểu Bạch tức giận trừng , “Ngươi từ cái thứ lời ong ve gió máy ?”

 

“Thật ư?” – Lý Mặc ánh mắt dần lạnh , “Vậy thì, Nhị tiểu thư từng cùng ai nghị hôn?”

 

Đường Tiểu Bạch liếc mắt né tránh: “Chưa từng! Ta nào nghị hôn! Chuyện vốn !”

 

Khóe môi Lý Mặc chợt khẽ nhếch, nhàn nhạt, dung mạo nhu hòa, ánh mắt như sóng biếc lưu quang.

 

“Vậy thì .” – Hắn trầm giọng , tiếng mang chút khàn khàn, “Ta từng rằng Nhị tiểu thư ý nghị hôn, chẳng chút nghĩ đến … khi còn tưởng cũng cảm thấy xứng…”

 

 

Đường Tiểu Bạch bất giác rùng , trong tâm chột . Nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy thể tỏ vẻ yếu thế, bèn nghiêm mặt:

“Bao năm nay đối xử với ngươi thế nào, lẽ nào trong lòng ngươi rõ? Từ nay mấy lời nữa!”

 

Hắn mỉm , ngoan ngoãn gật đầu: “Được, sẽ nữa.”

 

“Cũng phép bắt nạt Hồi biểu ca!”

 

Lý Mặc thu liễm nụ : “Trong lòng thương lắm ?”

 

Đường Tiểu Bạch đưa tay xoa trán: “Ta chỉ coi như… như trưởng mà thôi!”

 

Lý Mặc thần sắc mới dần hòa hoãn: “Vậy cũng coi như trưởng là .”

 

Đường Tiểu Bạch mà vẫn thấy chỗ , song còn kịp suy nghĩ, dắt ngựa về phía .

 

“Mưa tạnh, chiều nay khởi hành ?” – Hắn chậm rãi bước, chậm rãi hỏi.

 

Đường Tiểu Bạch tiếng dịu dàng , lòng liền tan rã: “Ngươi thấy thế nào?”

 

“Ngươi , theo ngươi ; ngươi ở, cùng ngươi ở.” – Nói đoạn, ngưng một thoáng khẽ thêm, “Ta vốn giống Văn Nhân Gia, ôm chí lớn hoài bão gì.”

 

Đường Tiểu Bạch giơ tay che mắt, rốt cuộc nhịn  bật .

 

Một năm chẳng gặp, mà tiểu tổ tông … hình như bản lĩnh càng thêm cao minh.

Loading...