Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 233: Ngươi muốn gì, ta đều sẽ cho ngươi.

Cập nhật lúc: 2025-10-01 13:08:05
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Ngươi thích nhất là ai?”

 

Một câu hỏi như thế… Đường Tiểu Bạch khẽ đầu .

 

Vừa , hai tiễn Lý Hành Viễn rời khỏi cửa ải. Nàng cùng tiểu tổ tông đôi lời, nên sóng vai cùng ngược trở .

 

Bất tri bất giác, cách xa một đoạn.

 

Doanh trại cùng ánh lửa vẫn còn mờ xa, lúc chiếu rọi dung nhan chỉ còn tinh quang.

 

Dịu dàng, m.ô.n.g lung….Vương vất đuôi tóc, phản chiếu tận đáy mắt.

 

Đường Tiểu Bạch ngắm hồi lâu, bỗng vội mặt , cất bước nhanh hơn: “Ta trở về chỉnh lý bản đồ vẽ!”

 

Nàng bước , nắm lấy cổ tay.

 

Có lẽ bởi lâu ngày gặp, Đường Tiểu Bạch luôn cảm thấy như trở nên xa lạ.

 

Tỉ như cách cầm cổ tay, chẳng còn giống khi xưa. Cảm giác cũng chẳng giống.

 

Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Ấn tượng ngày là mềm mại, ấm áp.

 

Giờ đây tuy dùng nhiều sức, song vẫn cảm nhận rõ cốt cách cứng rắn đang kề sát nơi cổ tay, lớp da khớp xương mỏng manh, nóng rực.

 

Đường Tiểu Bạch nóng đến rút tay về.

 

Lý Mặc chau mày bàn tay hất .

 

“Ngươi… quá gầy !” Đường Tiểu Bạch nghiêm giọng, “Cốt xương cứng quá, đau đấy!”

 

Lý Mặc lặng lẽ giấu tay , trầm giọng : “Từ Điệp Châu , vượt Tây Khuynh Sơn, Tích Thạch Sơn, men theo Hoàng Hà ngược lên, từng xem xét nhiều địa thế.”

 

Đường Tiểu Bạch: “???”

 

Hắn : “Ta vẫn nhớ rõ, ?”

 

Đường Tiểu Bạch: “…”

 

Nàng vô thức cũng giấu tay , lắp bắp: “À… đêm khuya, để hôm khác ? Ta chút mệt …”

 

Lý Mặc khẽ “ừ” một tiếng: “Vậy thì lên .”

 

“Lên ?”

 

“Trong sơn động tránh gió, cũng an hơn.” Lý Mặc đáp.

 

“À…” Đường Tiểu Bạch ngẩng sơn động, “Chúng … cùng lên?”

 

Tuy ở nơi hoang dã, chẳng còn cách nào thì nam nữ ở chung cũng tính gì. hiện tại… chân núi vẫn còn cả doanh trại, lúc còn lựa chọn?

 

Lý Mặc mấp máy môi, trầm mặc hồi lâu mới : “Ta đưa ngươi lên đó.”

 

“Thế còn ngươi?” Đường Tiểu Bạch hỏi.

 

Sơn động rõ ràng tối qua chính tiểu tổ tông ngủ qua, nàng mới đến liền chiếm mất chỗ nghỉ của , cũng thấy áy náy.

 

“Vậy… ngủ ở trướng của ngươi?” Lý Mặc thuận miệng , nhưng dứt lời, tim bất giác đập mạnh.

 

“Cũng !” Đường Tiểu Bạch sảng khoái gật đầu, lập tức gọi Đào Tử và Oanh Oanh căn dặn.

 

Sơn động cũng rộng, một nàng ngủ thật uổng, chi bằng gọi cả mấy cô nương cùng !

 

Đang vui vẻ chuẩn , chợt tiểu tổ tông giữ .

 

“Đã là vì phu nhân cùng đại tiểu thư, tiếc một con tuấn mã?” Lý Mặc trầm giọng.

 

Nàng ngựa, chỉ cần mở miệng là , cần gì cố ý biện giải cho Lý Hành Viễn?

 

Chẳng lẽ trong mắt nàng, còn chẳng bằng Lý Hành Viễn?

 

“Ngươi gì, đều sẽ cho ngươi.” Hắn buông thêm một câu.

 

Ánh mắt sáng trong, mà u tối như mực, thậm chí phần thâm trầm. lúc phản chiếu tinh hà, như vực sâu ẩn tỏa quang mang, thật khiến chẳng dám lâu.

 

Lại thêm ánh mắt chuyên chú , lời — Đường Tiểu Bạch bỗng đỏ mặt, vội đáp:

“Cái đó… cần !”

 

Nói đoạn, nàng vội vàng thốt:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thai-tu-va-tuyet-hoc-tra-xanh-de-nhat-thien-ha/chuong-233-nguoi-muon-gi-ta-deu-se-cho-nguoi.html.]

“Ta xem cần chuẩn gì đem lên động!” hấp tấp chạy mất.

 

Lý Mặc tại chỗ, khẽ nhíu mày. Nhị tiểu thư như chút xa cách với ?

 

Đi sơn động ngủ tạm, cần gì mang theo lỉnh kỉnh?

 

Hành trang đường dài vốn đơn sơ, gối chăn càng chẳng , những thứ khác càng .

 

Nào ngờ, khi Đào Tử và Oanh Oanh đang trải cỏ khô, Mặc Cấp liền vác một gói lớn ném động, chẳng nửa lời, biến mất.

 

Mở gói xem, ô hô, gối chăn đủ cả.

 

“Bọn họ hành quân mà còn mang đủ thế ư?” Đường Tiểu Bạch ngạc nhiên.

 

Oanh Oanh cầm lấy góc chăn khô ráo, : “Có lẽ cũng chỉ mang mỗi một bộ thôi.”

 

Đường Tiểu Bạch mặt nóng bừng, khoát tay: “Thôi, mau ngủ ! Sáng mai còn sớm lên đường!”

 

Sáng hôm , quả là dậy sớm, nhưng—

 

“Quân Nam lộ hồi doanh cũng sẽ ngang nơi , chi bằng ở đây chờ.” Lý Mặc .

 

Nửa đêm về mưa rơi lất phất, tuy quá lạnh, nhưng cũng dễ chịu.

 

Trời hửng sáng, tiễn Cố Duyên cùng A Lâm rời . Đến khi bàn chuyện khởi hành tiếp về phía Tây, Lý Mặc phản đối.

 

Càng tiến Tây, khí hậu càng khắc nghiệt, hiểm nguy khó lường, Đường Tiểu Bạch mạo hiểm.

 

Huống chi, gặp Đường Tử Khiêm sớm muộn cũng thế, gì gấp?

 

Thấy nàng vẻ bằng lòng, Lý Mặc : “Tiến về Tây chỉ tổ uổng công, chẳng bằng lưu tĩnh dưỡng. Nhị tiểu thư nếu sốt ruột, thể phái , tìm đại công tử Nam lộ quân dẫn tới đây, khỏi đường vòng.”

 

Đường Tiểu Bạch cũng động lòng. Đang định gật đầu, phía chợt tiếng:

“Nếu chư vị định tiếp về Tây, tại hạ e từ đây cáo biệt.”

 

“Ngươi tiếp về Tây?” Đường Tiểu Bạch vội hỏi.

 

Văn Nhân Gia mỉm gật đầu:

“Từ kinh thành tới đây vốn chẳng dễ dàng, nay vượt Tích Thạch Sơn, Tinh Tú Xuyên hẳn xa nữa. Nếu giờ đầu, e để tiếc nuối cả đời.”

 

Mộng tưởng là gì, Đường Tiểu Bạch tự nhiên hiểu.

 

Văn Nhân Gia từ kinh thành chỉ một một , chẳng lấy một gia nhân.

 

Bọn họ đông   cảm thấy gian nan, huống hồ để một Văn Nhân Gia đơn độc tiếp tục, thì chẳng quá nguy hiểm ?

 

Thế nhưng lời đầy tiếc nuối, là thật tình.

 

Với điều kiện nơi thời thế , phàm ai sâu chốn Thanh Hải, cả một đời một cơ hồ là hiếm . Nay chỉ còn cách đích bao xa, đầu trở về, e rằng kiếp khó còn cơ hội thứ hai.

 

Đối với Văn Nhân Gia là thế, mà đối với nàng cũng chẳng khác. Nàng cũng khát khao thể tiến thêm đôi chút, ngắm thêm vài phần, ghi nhớ thêm đôi điều.

 

nàng thể kéo theo cả đoàn , khiến họ vất vả vì

 

“Nhị tiểu thư cần bận lòng,” Văn Nhân Gia mỉm ôn hòa, “ theo tiểu thư đến đây, tại hạ vô cùng may mắn. Quãng đường còn , để tự .”

 

Ánh mắt Đường Tiểu Bạch thoáng ảm đạm. Chỉ e cũng chỉ thể như thế thôi.

 

Nàng định gật đầu thuận theo, thì tiểu tổ tông bên cạnh bỗng cất tiếng:

 

“Hôm qua thương, nên nghỉ ngơi nửa ngày, chờ mưa tạnh tính tiếp.”

 

Đường Tiểu Bạch ngoảnh mặt

.

Những năm chinh chiến trong quân ngũ Hà Đông khiến khí độ đổi ít. Gương mặt lạnh lùng, giọng vang lên liền mang theo uy thế lệnh, cho ai phản bác.

 

Tựa như lúc cần Văn Nhân Gia đồng ý , những khác đồng loạt lên tiếng:

 

“Tuân lệnh!”

 

Thanh âm đồng thanh, khí thế hùng hồn, tựa như một câu liền định càn khôn. Ngay cả Văn Nhân Gia cũng gật đầu, : “Ta trở về , chỉnh lý bút ký ngày hôm qua, xem điều gì sơ sót .” Nói đoạn, hành lễ gót.

 

Đường Tiểu Bạch ngơ ngẩn theo.

 

Nàng bỗng cảm giác… dường như quyền quyết đoán trong tay đoạt mất ?

Loading...