Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 231: Ngươi không nhận ra ta.

Cập nhật lúc: 2025-09-29 14:11:37
Lượt xem: 31

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngọn lửa hồng cam nhảy múa, kèm theo tiếng củi gãy “tách tách”, mang theo ấm dịu dàng.

 

Đùi thỏ lửa dần dần tỏa hương thơm ngào ngạt. Đường Tiểu Bạch hít hít mũi, mắt nóng lên:

“Ngươi… thật sự là đến tìm ?”

 

Hắn đáp.

 

“Nếu , Nhạn Môn Quan thì thế nào? Ngươi bỏ , binh mã mới nhận giao cho ai?”

 

“Đã giao cho Tần Khuynh Dung.”

 

Đường Tiểu Bạch gật đầu. , còn nữ chủ tướng mà!

 

“Ngoài , đám ngươi mang theo, trông đều lợi hại lắm. A Tiêu bây giờ ghê gớm quá, ngay cả huấn luyện thuộc hạ cũng giỏi giang như !” Đường Tiểu Bạch tít mắt khen.

 

Hắn chỉ hờ hững liếc nàng một cái, nhàn nhạt :

“Nhị tiểu thư cũng thật lợi hại, một một thể chạy xa đến thế.”

 

Lời , Đường Tiểu Bạch phục, bĩu môi:

“Sao một ? Chẳng còn Cố biểu ca và đó ư?” Nghĩ đến đây, nàng bỗng oán trách, “Ngươi rốt cuộc cái trò gì, thần thần quỷ quỷ đem bắt một ? Hù c.h.ế.t ! Cũng Cố biểu ca bọn họ lo lắng đến mức nào!”

 

Không hiểu câu nào đắc tội, tiểu tổ tông bỗng sa sầm mặt . Đường Tiểu Bạch sững sờ, nhớ từ lúc xuất hiện cho đến giờ, từng hành vi cử chỉ, lập tức rút kết luận … Tiểu tổ tông vui!

 

Từ đầu tới cuối, đều là vui!

 

“Ngươi thế?” Đường Tiểu Bạch chau mày, nghiêm giọng, “Có gì thì , cho phép mặt nặng mày nhẹ như thế!”

 

Lý Mộc liếc nàng một cái, bỗng kéo nàng trong ngực.

 

“Ê… chuyện thì cứ , đừng động tay động chân…” Đường Tiểu Bạch hổ, luống cuống giãy giụa.

 

Hắn chẳng chẳng rằng nắm lấy cánh tay của nàng, thoắt cái tháo xuống ống ám tiễn nơi cẳng tay.

 

Nhanh gọn vài cái mở xem xét.

 

Ống tiễn thể chứa sáu mũi, giờ chỉ còn năm.

 

“Dùng mấy ?” Lý Mộc hỏi. “Trong kinh thành?...Sau khi xuất quan?.”

 

“Thì… hôm nay dùng một .” Đường Tiểu Bạch đáp.

 

Lời dứt, chỉ thấy gương mặt trầm xuống thêm mấy phần.

 

Đường Tiểu Bạch mới cảm thấy mơ hồ đoán , “Ngươi… chỉ vì chuyện mà tức giận? Chẳng lẽ ngươi cho ám tiễn mà để phòng ? Thật là khó hiểu!”

 

Lý Mặc liếc nàng, hỏi ngược: “Ngươi gọi đó là phòng ?”

 

Đường Tiểu Bạch nhớ tình cảnh, ngẩn , khó tin hỏi:

“Cố Ngũ biểu ca gặp nạn, dùng ám tiễn chắn một kích, như thế ?”

 

“Rắc!” Ống tiễn trong tay đột nhiên bóp nát.

 

Mí mắt Đường Tiểu Bạch giật thót một cái.

 

“Ngươi là lấy ám tiễn chắn, là lấy chính mà chắn?” Giọng Lý Mặc vẫn phẳng lặng, nhưng khiến nàng bất giác co rụt vai, lắp bắp :

Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

“Ta… ?”

 

Nàng  nhớ rõ lắm.

 

Khi tình thế khẩn nguy, nàng chỉ theo bản năng hành động.

 

“Nếu đến kịp thì ngừoi gặp nguy hiểm là Cố Hồi là ngươi?”

Nghĩ đến cảnh tượng khi , lửa giận trong lòng Lý Mặc bừng bừng, đem ống ám tiễn bóp nát ném mạnh trong đống lửa.

 

Đường Tiểu Bạch giật thót mí mắt, dám hé răng nửa lời.

 

Trầm mặc một lát, chậm rãi ôm nàng ngực, thanh âm khàn khàn thấp giọng:

“Nếu xảy chuyện thì ?”

 

Giọng yếu ớt, chan chứa tình thâm.

 

Đường Tiểu Bạch chỉ cảm thấy tim mềm nhũn, nắm chặt lấy bàn tay , khẽ đáp: “Về sẽ cẩn thận.”

 

Tiểu tổ tông của nàng, tâm tư ? Hắn chẳng qua là lo lắng cho nàng, dọa đến phát hoảng mà thôi.

 

“Ngươi nhận .”

 

“Ờ… là ngươi cao hơn …”

 

“Chẳng lẽ ngươi lớn thêm ? Thế mà nhận .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thai-tu-va-tuyet-hoc-tra-xanh-de-nhat-thien-ha/chuong-231-nguoi-khong-nhan-ra-ta.html.]

 

“Giọng cũng đổi khác, còn che mặt.” Đường Tiểu Bạch cố tìm cớ.

 

“Ngay cả bỏ màn lụa xuống, ngươi cũng nhận .”

 

“Lỗi là tại ngươi đột nhiên mọc thêm một nốt ruồi đó chứ!”

 

Hắn lặng yên một thoáng.

 

“Ngươi nhận .” Lại trở về câu ban đầu.

 

Đường Tiểu Bạch bèn đầu hàng: “Ta sai , nên nhận A Tiêu.”

 

Lúc mới  thỏa mãn buông tay, cầm lấy cành cây khều chiếc đùi thỏ nướng chín.

 

Hắn sờ thử nhiệt độ, bẻ hai phiến lá rừng gói một chiếc đùi, đưa tới mặt nàng.

 

Đường Tiểu Bạch định nhận lấy, bỗng rụt tay về, : “Còn nóng, để cầm cho ngươi ăn.”

 

“Vậy thì ngươi mang bao tay mà cầm.” Đường Tiểu Bạch .

 

Hắn ngoan ngoãn xỏ găng, nâng đùi thỏ lên.

 

Đường Tiểu Bạch liền cúi xuống, theo tay  ăn.

 

Hàng răng trắng ngần như hạt ngọc c.ắ.n lớp thịt xé xuống một miếng, đưa miệng nhai khẽ khàng.

 

Lý Mặc cứ thế nâng cho nàng ăn, chăm chú nàng, lòng dần dâng lên cảm giác dịu dàng mềm mại, một loại thỏa mãn khó thành lời.

 

Đợi đến khi Đường Tiểu Bạch chợt nhớ bản   thể tự đeo găng để cầm, bụng nàng no căng tròn.

 

Nàng dậy, vươn vai một cái: “Chúng ngoài thôi!”

 

Lý Mặc chau mày: “Ra ngoài gì?”

 

Đường Tiểu Bạch ngạc nhiên: “Đương nhiên là tìm bọn họ chứ?”

 

Nàng hắc y nhân chính là tiểu tổ tông, liền chẳng còn lo lắng cho Lý Hành Viễn cùng Cố Duyên nữa.

 

Ăn cũng ăn, cũng , lẽ nên đến gặp mặt những khác . Tiểu tổ tông xuất hiện liền đem nàng bắt , còn kịp chào hỏi ai cả!

 

“Họ đều ở chân núi.” Lý Mặc thản nhiên đáp.

 

“Ơ?”

 

Đường Tiểu Bạch chạy cửa động, quả nhiên thấy chân núi ánh lửa lập lòe, hàng chục chiếc trướng bồng bày biện tựa như tinh tú, giữa chừng còn mơ hồ vang vọng tiếng .

 

Ngay lúc nàng xuống, tiếng sáo bỗng dưng ngân dài, chậm rãi lan tỏa.

 

Ngân hà treo lơ lửng trời, tiếng nhạc ngân nga khắp đất. Đẹp đến mức khiến ngây ngất…

 

Khi Đường Tiểu Bạch xuống núi, Lý Hành Viễn cũng ngẩng đầu lên.

 

Tựa hồ thấy nơi cửa động hai ảnh, hẳn chính là Thái tử điện hạ cùng Đường tiểu cô nương.

 

“Thiếu chủ các ngươi đem tiểu cô nương nhà bắt sơn động, rốt cuộc là gì?” Lý Hành Viễn nghi hoặc hỏi, chính cũng thấy phần hổ.

 

“Còn thể gì? Tất nhiên là chuyện riêng tư !” Mạc Hoãn khoanh tay, nửa nửa mỉa liếc một cái.

 

Thiếu điện hạ nhà bọn họ, từ nhỏ đến lớn trong mắt chỉ Nhị tiểu thư Đường gia, học thói hư tật cũng chẳng cơ hội.

 

Ngoài chuyện thì thầm riêng tư, e rằng chẳng nghĩ chuyện gì khác để .

 

“Thì thầm cũng đủ lâu , còn xuống dùng bữa?”

 

“Ngươi yên tâm, thiếu chủ nhà mỗi ngày đều mang theo hoa quả tươi ngon và thịt nướng, chính là để phòng lúc gặp Nhị tiểu thư đói.” Mạc Hoãn .

 

Lý Hành Viễn lắc đầu: “Dù cũng nên xuống thôi chứ? Hắn định chiếm giữ Nhị tiểu thư của chúng bao lâu nữa đây?”

 

Cướp giấu , Thái tử điện hạ diệt phỉ lâu ngày, nay ngay cả khí phách sơn tặc cũng học theo ư?

 

“Nhị tiểu thư của các ngươi?” Mạc Hoãn hừ lạnh, ánh mắt sắc lẻm, “Thiếu chủ nhà tới, tức là Nhị tiểu thư vốn là của chúng . Khuyên ngươi nhất nên thu liễm một chút. Chuyện , thiếu chủ đều rõ.”

 

“Lần ? Là chuyện gì?” Lý Hành Viễn ngơ ngác.

 

Mạc Hoãn chỉ nhạt, sang gọi Đào Tử đang bước đến: “Có thứ gì Nhị tiểu thư cần, mau đưa lên !”

 

“Đưa lên ?” Lý Hành Viễn kêu lên, “Ý gì? Hai họ còn xuống ?”

 

“Một sơn động chẳng thoải mái hơn trướng bồng nhiều ?” Mạc Hoãn thản nhiên đáp.

 

Lý Hành Viễn nhíu mày:

“Nam nữ khác biệt, ở trong sơn động cũng , nhưng hãy để thiếu chủ nhà các ngươi xuống đây cho !”

 

Mạc Hoãn quét mắt , khóe môi cong cong: “Hay là… ngươi tự lên ?”

Loading...