Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 230: Ngươi cùng tiểu đệ của ta thật là giống nhau.
Cập nhật lúc: 2025-09-28 13:42:00
Lượt xem: 34
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngón tay Đường Tiểu Bạch chạm đến viền màn trướng, bỗng nghiêng đầu, chỉ nghiêng một chút, đủ tránh khỏi tay nàng.
Động tác của nàng khựng , , trong lòng cứ thấy tên cứ luôn do dự .
Ánh mắt lóe lên, nàng bất chợt mạnh tay, trực tiếp vén phăng màn trướng xuống. Lớp sa đen lướt qua mặt , như mỹ ngọc mới thoát khỏi bụi, chói sáng ngời ngời.
Màn trướng rơi xuống đất, nhấc mắt thản nhiên liếc nàng một cái. Đôi con ngươi sâu thẳm như mực, ẩn chứa lưu quang tối tăm.
Đường Tiểu Bạch ngây một thoáng: “A Tiêu?”
Ngay đó mừng rỡ khôn xiết, nhào lòng . “A Tiêu! A Tiêu! Quả thật là ngươi ? Sao là ngươi?”
Hắn một tay đỡ ngang hông nàng, mặt . Da dẻ tái nhợt như tuyết, môi tựa chu sa, đôi mắt đen láy.
Tuy diện mạo bớt vài phần non nớt, thêm đôi nét cứng cỏi, nhưng gương mặt , quả thực chính là tiểu tổ tông trong ký ức nàng.
Chỉ là… Ánh mắt nàng dừng ở khóe mắt bên trái .
Khóe mắt lấm tấm sắc đào nhạt, tựa men say gợi tình. Ngay bên , một nốt ruồi son nhỏ như họa sư điểm bút, một chấm khuynh thành, vạn phần phong lưu.
Mặt Đường Tiểu Bạch thoáng đỏ, vội rút tay từ vai về, giấu phía , lùi mấy bước, gượng gạo :
“Xin … nhận lầm . Ngươi trông giống hệt một của ..”
“Ta lớn tuổi hơn ngươi!” Hắn nghiến răng, từng chữ c.ắ.n .
Đường Tiểu Bạch sững sờ: “Ngươi tuổi …” lời còn dang dở, nàng giật , kinh hãi: “Ngươi…”
Nàng chăm chú kỹ dung nhan . Sự khác biệt trong từng chi tiết thể quy cho thời gian trưởng thành, nhưng… tiểu tổ tông của nàng ruồi son diễm lệ đến thế!
“Ngươi… thật sự là A Tiêu?” Nàng dám tin.
“Đường! Tiểu! Bạch!”
Nàng giật nảy .
…
“Khóe mắt ngươi… mọc thêm một nốt ruồi son?”
Hắn mím môi đáp. nDung nhan ẩn đầy băng sương, giận dỗi chẳng khác nào …
“Quả thật là A Tiêu?” Nàng tay chân luống cuống bò đến nâng khuôn mặt , gấp gáp kỹ, truy hỏi ngừng: “Thật sự ? Ngươi mau rõ!”
Hắn dù vẻ mặt vẫn chẳng vui, rốt cục cũng chịu mở miệng: “Phải.”
Quả thật là…
Trong lòng Đường Tiểu Bạch bỗng như vỡ đê, sóng cuộn trào, mắt nàng ầng ậc lệ. Nàng siết chặt vòng tay ôm cổ , lẫn lộn:
“Thật sự là ngươi… thật sự là ngươi… ngươi gì mà dọa … dọa c.h.ế.t …”
Ban đầu là mừng vui, nghẹn ngào, cuối cùng hóa thành ấm ức, nức nở dứt.
Lý Mặc định mở lời, bỗng thấy bên cổ nóng hổi, tim như lửa chạm đến. Hắn chậm rãi ôm chặt lấy nàng, khẽ : “Là sai…”
…
Cành khô trong đống lửa khều nhẹ hai lượt, ánh lửa lụi liền bùng sáng thêm nữa, soi gương mặt hai rạng ngời.
Thiếu nữ gối đầu lên vai thiếu niên, đôi mắt hoe đỏ, còn in dấu nước mắt.
“Đi hơn một tháng, vẫn tìm thấy… Ta luôn tự nhủ, nhanh thôi, nhanh thôi, còn xa nữa… nhưng rốt cuộc vẫn chẳng đuổi kịp… Giờ sắp sang tháng bảy, sâu Thanh Hải, càng lúc càng hoang vu… Ta ngày nào cũng nghĩ, nên về …”
Nói tới đây, nước mắt nàng dâng tràn.
Những lời , nếu giờ phút thốt , ngay cả nàng cũng chẳng bản nặng trĩu lo âu đến thế.
Từ ngày rời khỏi kinh thành, nàng vẫn tự nhủ trưởng thành, gánh vác như lớn.
Dẫu gặp gian nan, cũng chỉ tìm cách giải quyết, hiếm khi để cảm xúc chi phối. Không ngờ gặp tiểu tổ tông, bao vỏ bọc lập tức tan rã.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thai-tu-va-tuyet-hoc-tra-xanh-de-nhat-thien-ha/chuong-230-nguoi-cung-tieu-de-cua-ta-that-la-giong-nhau.html.]
Nàng ôm mà , lải nhải, trách móc thôi.
Đường Tiểu Bạch xì mũi một cái, bỗng thấy từ bên cạnh chìa đến một bàn tay. Trong lòng bàn tay trắng trẻo, khum khum nửa lặng yên ba quả dại tím biếc, nổi bật tựa châu sa.
“Sao ngươi cái ?” Đường Tiểu Bạch đưa tay lấy.
So , bàn tay thật lớn.
Ngón tay nàng chạm lòng bàn tay , nhỏ bé đến mức dường như thể che trọn.
Hắn như nổi hứng bỗng khép năm ngón , bộ như giam trọn cả tay nàng.
Đường Tiểu Bạch phì , cướp lấy quả dại, nhân cơ hội rút tay, nhanh nhẹn thoát khỏi bàn tay .
Nàng còn kịp rõ, bàn tay đang cầm quả dại nắm chặt nhúc nhích .
Đường Tiểu Bạch “tặc lưỡi” một tiếng, : “Quả thật, luyện võ thì tài giỏi thật!”
Lý Mặc nhàn nhạt đáp: “Chẳng cần luyện cũng nắm .”
Ôi… giọng … Đường Tiểu Bạch mà trong lòng như gì rung lên, ngượng bối rối, liền thẳng .
Ngồi thẳng , nàng mới nhận nãy chỉ tựa vai tiểu tổ tông, mà còn ôm một tay.
Nàng ngẩng , qđã khác xưa nhiều.
Tay dài hơn, vai cũng rộng .
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Dù hình vẫn mảnh mai, nhưng bắp tay săn chắc, khi tựa vững chãi, an dễ chịu.
Gương mặt cũng trưởng thành hơn, các nét rõ ràng, còn non nớt. Đường Tiểu Bạch ngẩng mắt, ánh thể rời khỏi nốt ruồi son nơi khóe mắt .
“Sao ở đây thêm một nốt ruồi son?” Nàng bật thốt cuối cùng nhịn mà đưa tay sờ nhẹ.
Hắn nháy mi, đôi mắt sáng lên một quầng ánh dịu.
Đường Tiểu Bạch bỗng thấy mặt nóng lên, trong lòng rối bời, vội đưa tay che mắt .
Lý Mặc tuy hiểu nàng vì , nhưng thích sự mật , môi khẽ cong: “Bản sẵn, vì quá nổi bật nên che mà thôi.”
Đường Tiểu Bạch chợt hiểu.
Quả đúng, nếu là nốt ruồi son bẩm sinh, chắc hẳn nhiều sẽ nhận . Muốn giấu phận, chỉ thể che .
Giờ cần nữa.
Nàng khẽ rút tay , ngón tay vuốt nhẹ qua nốt ruồi son, thầm thở dài: “Thật …”
Đến lượt Lý Mặc đỏ mặt, phảng phất dáng vẻ hiền lành ngày xưa.
Đường Tiểu Bạch , trong lòng ấm áp, : “Ngươi ở Hà Đông, Nhạn Môn Quan ? Sao đến đây?”
Bỗng lóe lên một ý nghĩ: “Chẳng lẽ… đến tìm ?”
Lý Mặc liếc nàng một cái, thầm hỏi: “Người Lương Châu, báo cho ?”
Đường Tiểu Bạch chớp mắt, bẽn lẽn: “Ta… quên mất,” thật sự quên, lúc đó quá nhiều việc, kịp nhớ, “ đó chẳng nhờ Mạc Hoãn đưa thư cho ngươi ?”
tiểu tổ tông rõ ràng hài lòng, sắc mặt lạnh mấy phần: “Báo cho khác còn nhớ, chỉ quên ?”
Câu khiến nàng lúng túng, chỉ cúi đầu ăn quả dại.
Lý Mặc cũng truy vấn nữa, lục trong hành trang lấy một chiếc túi vải. Mở túi , bên trong là một vật bọc bằng lá cây.
Nàng nhai quả tò mò đặt vật đó bên cạnh đống lửa để hong nóng.
“Cái là gì?” Nàng hỏi.
“Hôm nay trưa săn một con thỏ rừng, giữ hai cái chân,” , đặt hai viên đá lên gói lá, dấy lửa đá, “Quả dại là hôm qua hái, hôm nay gặp… Cái hang , đêm qua ở, để ít cỏ khô…”
Hắn giọng trầm thấp nhưng đầy dịu dàng: “Ta luôn sợ, gặp lúc lạnh, đói…”