Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 229: A Tiêu, là ngươi sao?
Cập nhật lúc: 2025-09-27 12:27:45
Lượt xem: 31
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiếng vó ngựa dừng , bốn phía lặng ngắt như tờ.
Màn đêm buông xuống, từng vì tinh tú toả sáng, cỏ non lay động theo gió, ngân hà kéo dài vạn dặm, đẽ mà tĩnh lặng, tựa chốn tiên cảnh.
Dừng chân nơi sườn núi, tựa hồ là mặt bên sơn phong. Xung quanh ngoài cỏ dại cùng nham thạch, chẳng thấy dị tượng nào khác.
“Dẫn đến đây, rốt cuộc là dụng ý gì?”
Đường Tiểu Bạch trong lòng nghi hoặc.
Hắc y nhân tung xuống ngựa, yên một bên, ngẩng đầu nàng. Trong khoảnh khắc , tim Đường Tiểu Bạch bỗng đập loạn nhịp.
Dưới màn trướng đen, hình cao lớn tuấn tú. Cánh tay, bắp chân, thắt lưng đều quấn chặt bằng vải, khiến dáng vóc thêm phần gầy gọn, song ẩn chứa cường lực.
Hắn đó, dáng như tùng trúc thẳng tắp, quanh tự mang khí chất cao quý, song y phục phảng phất hoang dã.
Thanh nhã cùng cuồng dã hòa lẫn, tạo thành một khí tức thần bí, hình như… chút quen thuộc?
Đường Tiểu Bạch ánh mắt chuyển dời đến khuôn mặt . Dưới lớp sa đen che mặt, tuy thấy dung nhan, song vẫn thể cảm nhận ánh mắt của .
Lạnh lùng, nhưng lộ sát ý.
Ánh dường như đang cẩn thận quan sát nàng, khiến nàng ngượng ngùng né tránh.
“Ngươi… chăng từng qurn ?” nàng thấp giọng hỏi.
Khí tức quanh đối phương thoáng lạnh lẽo thêm mấy phần. Là nhận ư?
Đường Tiểu Bạch trong rối bời, đầu liếc đường cũ, khẽ hỏi: “Rốt cuộc các ngươi là ai? Là địch là bạn?”
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Một đoàn hắc y, y phục chỉnh tề, hiển nhiên chẳng hạng tán tu vô tổ chức. Hơn nữa chỉ trong thoáng chốc đem nàng bắt , ngay cả Lý Hành Viễn cũng kịp truy đuổi, đủ thấy thủ phi phàm.
Nếu là kẻ địch, tất nhiên cực kỳ nguy hiểm. Song nàng mơ hồ cảm thấy… giống kẻ thù.
Người đáp, chỉ lặng lẽ đưa tay về phía nàng. Bàn tay mang găng da đen, chỗ khấu chỉ vì thường cầm cương ngựa sớm dấu mài mòn.
Đường Tiểu Bạch khựng , trong lòng cân nhắc. Thời khắc , kỳ thực nàng thể liều cướp ngựa đào thoát.
võ công đối phương sâu lường nổi… nàng khẽ than, đành vươn tay nắm lấy.
Song còn kịp chạm , bỗng thu tay về. Nàng kịp đề phòng, thể lập tức mất trọng tâm.
Vừa toan nắm lấy dây cươn, giẫm bàn đạp, thì kịp vòng tay, ôm ngang lấy nàng.
Đường Tiểu Bạch: …
Cảnh tượng quen thuộc đến lạ.
Ôm nàng lòng, hắc y nhân vẫn buông , thuận tay rút lấy hành trang bên yên ngựa, vận khí tung , leo thẳng lên sơn bích.
Núi đá tuy hiểm trở, song trong đêm tối mịt mùng, khó rõ. Thế nhưng như quen thuộc địa thế, mỗi bước nhún đều đúng chỗ, hề sai lệch.
Đường Tiểu Bạch suy nghĩ: “Chẳng lẽ là sơn tặc nơi đây?”
Sơn tặc bắt nàng để gì?
Trên nàng chẳng mang bảo vật gì đáng giá. Nếu là vì sắc… càng đến lượt nàng!
So với sợ hãi, lúc trí tò mò gần như áp đảo.
Chỉ mấy lượt tung , hắc y nhân dừng cửa một sơn động. Động khẩu u ám, tối đen như mực.
“Đây mà là sơn trại sơn tặc ?” Nàng thầm khổ.
Đối chiếu với sự chỉnh tề cùng binh khí tinh lương của bọn họ, nơi chút… quá mức đơn sơ.
Đặt chân xuống đất, hề buông nàng, ngược càng ôm chặt hơn. Đường Tiểu Bạch kẹp trong n.g.ự.c , mặt dán y sam lạnh lẽo thô ráp, trong thở chỉ hương vị thảo mộc cùng phong sương.
Nàng cứng đờ bối rối. Vòng ôm , thuần túy như chứa đựng niềm tưởng niệm, vui mừng xen lẫn.
Không hề khiến nàng nảy sinh kháng cự.
Đường Tiểu Bạch do dự, chậm rãi nâng tay, khẽ nắm lấy vạt áo , thấp giọng thì thầm:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thai-tu-va-tuyet-hoc-tra-xanh-de-nhat-thien-ha/chuong-229-a-tieu-la-nguoi-sao.html.]
“A Tiêu… là ngươi ?”
Hắn trầm mặc chốc lát mới cất lời: “Ngươi nghĩ thế nào?”
Lời dứt, tim nàng như điện giật.
Thanh âm … quá động lòng !
Trầm xen chút khàn, mang khí lạnh băng tuyết, tựa hồ yếu ớt kiềm chế, đến khiến tim rung loạn nhịp.
giọng trong ký ức nàng.
Tiểu Tổ Tông khi còn ở Hà Đông, thể xuất hiện nơi ? Lại còn hóa trang kỳ bí đến ?
Nếu thật là , cớ gì bày trò thần thần quỷ quỷ, còn ngang nhiên cướp nàng mặt bao ?
“Xin … nhận nhầm .” nàng vội vàng đáp.
Lời buông, khí bỗng lạnh thêm mấy phần. Hắc y nhân đột nhiên xoay , sải bước thẳng động.
Đường Tiểu Bạch sững giây lát.
Cái tính khí một lời hợp liền hờn giận … giống Tiểu Tổ Tông như đúc. Chỉ là, thanh âm khác, hình cũng chẳng .
Song… hai xa cách gần một năm, nam hài ở độ tuổi , chẳng biến đổi nhanh ?
Liệu trổ mã, đổi giọng?
Nàng chăm chú theo bóng lưng .
Hắn mới mấy bước thì dừng , loạt soạt một hồi, bùng lên ánh lửa. Đường Tiểu Bạch vội , thấy trong tay cầm hỏa chiết cúi xuống nhóm cỏ khô đất.
Sa đen che mặt theo động tác khẽ lay động, khiến nàng thoáng giật :
“Nguy hiểm quá!” nàng bật thốt, vội vàng chạy tới, bàn tay tự nhiên đưa lên gỡ màn trướng.
“Dùng lửa mà bỏ trướng, vạn nhất bén cháy thì ?”
Hắn nghiêng đầu né tránh, đôi mắt tấm sa đen lạnh lẽo nàng, như thể thực chất.
Nàng đến đỏ mặt, ngượng ngập thu tay về, cứng rắn thêm một câu: “Thật sự nguy hiểm!”
“Không sợ.” Hắn nhạt giọng đáp, tiếp tục cúi châm lửa.
Đường Tiểu Bạch mà trong lòng thót tim, hận thể ở bên cạnh treo tấm bảng lớn: “Động tác nguy hiểm, chớ nên học theo!”
Nàng vốn định nhân cơ hội gỡ bỏ màn trướng mặt , song động tác quá mạo hiểm.
Nếu kẻ chịu lời khuyên thật sự là tiểu tổ tông nhà nàng, thì nàng sẽ tức c.h.ế.t mất.
Hắc y nhân nhóm lửa xong, chưởng phong khẽ quét, quét thẳng đống tro tàn cạnh vách.
Cỏ khô, hỏa diễm, cùng một luồng chưởng lực hòa một. Ánh lửa lập tức bùng lên, soi sáng phạm vi trong động.
Sơn động lớn, cũng chẳng sâu, ngoài dấu vết tàn lửa còn dư, hề thấy dấu vết ngừoi ở.
Hắc y nhân khoanh xuống cạnh đống lửa, dùng một cành cây khẽ khàng khuấy động tro than, trầm mặc .
Đường Tiểu Bạch cũng men theo xuống, lặng lẽ ngó , rón rén dịch gần thêm chút nữa, thấp giọng dò hỏi: “Chúng … hẳn là kẻ địch chứ?”
Hắn ngẩng mắt nàng, khẽ ừ một tiếng. Thanh âm mang chút lạnh nhạt, như vương mùi uất ức.
Đường Tiểu Bạch thoáng an tâm, bèn nhẹ nhàng thăm dò: “Đã kẻ địch, ngươi… cũng chẳng cần che mặt nữa ?”
Hắn cúi đầu, vẻ uất ức càng sâu.
Trong lòng Đường Tiểu Bạch bỗng nhiên mềm nhũn, thanh âm cũng theo đó dịu :
“Đeo màn trướng vốn để ngăn gió cát, nơi , hà tất mang?”
Nàng nhịn , tay lén lút vươn .
“Thanh âm ngươi đến , diện mạo tất cũng chẳng kém …”
Lời , ngón tay nàng khẽ chạm đến viền màn trướng…