Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 228: Ngươi muốn đưa ta đi đâu

Cập nhật lúc: 2025-09-26 12:35:48
Lượt xem: 33

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thảo nguyên , một bên tựa núi, một bên dựa sông dài. Bọn họ men theo bờ nước mà , cách núi xa.

 

Cho nên khi bầy sói tập kích chỉ thể nghinh chiến giữa lưng dựa sông!

 

Tổng cộng hai mươi lăm .

 

Đường Tiểu Bạch cùng bốn võ công bảo hộ ở vòng trung tâm.

 

Hai mươi còn , theo sự điều động của Lý Hành Viễn, tản thành hàng, so le ứng phó thế công của bầy sói.

 

 

Đường Tiểu Bạch tín nhiệm bản lĩnh của Lý Hành Viễn cùng Oanh Oanh.

 

Bên phía Lý Hành Viễn, đao vung c.h.é.m ngã hai con, đó bầy sói liền xông tới nữa, chỉ lưu ba con, mắt đỏ rực chằm chằm , tựa như hổ rình mồi, chờ thời mà phát động.

 

Nếu Lý Hành Viễn chủ động xuất thủ, tất sẽ lộ sơ hở; còn nếu chỉ thủ công, liền ba con kiềm chế.

 

Thế trận rơi giằng co.

 

Oanh Oanh bên cũng đồng dạng như thế.

 

Mà Đào Phần, A Kim cùng thị vệ của Cố Duyên thì công phu kém hơn một bậc.

 

Về phần đám thị vệ thường, đối phó càng gian nan.

 

Cao thủ dù mạnh, rốt cuộc nhân ít ỏi; mà bầy sói giảo hoạt hiểm trá, vòng phòng hộ dần dần lộ khe hở.

 

Ánh mắt Đường Tiểu Bạch dõi về chỗ phòng ngự mỏng yếu, thấy vài thị vệ mang thương tích. Nàng cắn chặt môi, đầu óc xoay chuyển như gió lốc, song vẫn tìm đường thoát .

 

Trời chiều ngả bóng, khí lạnh dần dâng.

 

Một đường tới, bọn họ vượt qua núi Tích Thạch – nơi 《Vũ Cống》 chép là nguồn Hoàng Hà, nay sâu trong đất Thanh Hải.

 

Dẫu là giữa mùa hạ, nơi đây vẫn phủ sương đọng tuyết dày. Nếu cứ vây khốn tại bờ nước , cho dù c.h.ế.t nanh sói, e rằng cũng sẽ đông cứng đến tận xương.

 

Càng dây dưa càng thêm bất lợi.

 

Đang trầm ngẫm, bỗng tay nàng một nắm lấy.

 

Nàng ngoảnh đầu, chỉ thấy gương mặt Cố Hồi tái nhợt, ánh mắt vẫn kiên định thẳng phía .

 

“Đừng sợ.” Hắn trầm giọng .

 

Đường Tiểu Bạch khẽ siết tay , khẽ đáp một tiếng: “Ừ.”

 

Nàng quả thật may mắn, bất luận gặp chuyện gì, đều kề bên nâng đỡ, đồng hành cùng nàng.

 

“Các ngươi tiên phá vòng vây mà , cùng Oanh Oanh bọc hậu!” Lý Hành Viễn nhịn nổi cảnh giằng co vô ích, lớn tiếng quát. “Để cho thêm hai thanh đao!”

 

Bầy sói nếu tận diệt, bọn họ khó lòng vẹn mà thoát . Chỉ còn cách liều , phá tan thế cục!

 

Đường Tiểu Bạch đáp một tiếng, toan cùng bốn bên cạnh lên ngựa.

 

Thế trận biến đổi, vòng hộ vệ phía Cố Hồi rốt cục cũng một lỗ hổng.

Bầy sói tựa hồ đợi thời khắc từ lâu, trong chớp mắt, hơn mười bóng đen đồng loạt phóng tới.

 

Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Đồng tử Đường Tiểu Bạch co rút, theo bản năng kéo Cố Hồi , cánh tay giương lên, bấm mở cơ quan ẩn trong tay áo…

 

Chỉ thấy ánh hàn quang loáng lên, một con sói nhào đến mặt nàng ngã quỵ.

 

Ngay đó, lỗ hổng khác kịp thời bù .

 

Đường Tiểu Bạch thở một . Chưa kịp thở hết, tiếng Đào Phần kinh nghi thất thanh:

“Có đến! Từ núi!”

 

Tâm nàng chợt thắt, vội ngoảnh đầu về phía đông sơn. Chốn sơn khuyết chìm trong bóng hoàng hôn, chỉ thấy trong màn sắc tối mịt, đoàn kỵ sĩ áo đen vun vút lao .

 

Thanh âm vó ngựa cuộc kịch chiến bốn phía che lấp, đến khi phát hiện cách đầy trăm bước!

 

Thoạt , tựa hồ bọn họ đột nhiên hiện hình từ hư , quỷ dị lạnh lẽo, khiến kinh hãi.

 

Những kẻ đều đội mũ trùm che bụi cát, sa đen bay phần phật, đồng thời cũng che khuất dung nhan.

 

Bọn chúng là ai?

 

Ý niệm còn xoay hết trong đầu, chỉ thấy kẻ cầm đầu trong lúc thúc ngựa, đột nhiên giơ tay, rút từ lưng một cánh cung lớn.

 

Người mặc y phục dày nặng, song vóc dáng so với đồng bạn phần gầy hơn; nhưng cánh cung trong tay, so với cây cung mà Lý Hành Viễn từng dùng để b.ắ.n gãy soái kỳ ở  Thạch Bảo thành cũng chẳng kém là mấy.

 

Chỉ cường cung, mới phát thần tiễn!

 

Ngựa dừng vó, cung giương như nguyệt, tiễn phát như . Tâm Đường Tiểu Bạch tức khắc giá lạnh.

 

Mũi tên, rõ ràng là nhằm nàng!

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thai-tu-va-tuyet-hoc-tra-xanh-de-nhat-thien-ha/chuong-228-nguoi-muon-dua-ta-di-dau.html.]

Tiễn phong ma sát với cuồng phong, tóe lửa trong đêm.

 

Hung hãn, lãnh liệt Không hề lưu tình.

 

Nhanh đến mức nàng kịp nháy mắt, mũi tên tới ngay mặt. Ngay khoảnh khắc , mũi tên chợt lệch hướng..

 

“Phập!”

 

Mũi tên cắm phập một con sói kèm theo một tiếng tru thảm vang ở bên tả phía . Nàng thậm chí còn cảm thấy thể con sói ngã xuống đất chấn động.

 

Không nhằm nàng…

 

Nguy cơ tan, Đường Tiểu Bạch thoáng thất thần.

 

“Tiểu Bạch!” Cố Hồi hốt hoảng, kéo nàng sát bên .

 

Đường Tiểu Bạch hồn, theo bản năng đầu tìm con sói . Song ngoảnh , eo chợt siết chặt.

 

Thân thể nàng bỗng hất bổng tựa hồ sợi dây vô hình trói nơi thắt lưng, lôi nàng lên .

 

“Tiểu Bạch!”

 

“Nhị tiểu thư!”

 

Trong tiếng hô hoảng loạn, Đường Tiểu Bạch một cánh tay rắn chắc cuốn ngực, ép xuống yên ngựa.

 

Tiếp đó, tuấn mã cất tiếng hí dài, ghìm cương đầu, phóng như gió lốc.

 

Trong thoáng chớp rẽ ngang, nàng kịp thấy Lý Hành Viễn cùng Oanh Oanh hốt hoảng đuổi tới, đám kỵ sĩ áo đen khác chặn ngang, vùi lấp giữa vòng loạn chiến…

 

Nàng… bắt ?

 

Nhận điều , phản ứng đầu tiên của Đường Tiểu Bạch là chỉnh tư thế . Kẻ áo đen chẳng rõ dùng thủ đoạn gì kéo nàng qua, đặt nghiêng nàng lưng ngựa.

 

Ngựa hùng dũng phi thường, khi chạy vùn vụt còn vượt xa con Hồng Mã nhỏ của nàng.

 

Đường Tiểu Bạch sợ hãi hất xuống, vội ghì chặt lấy cánh tay đối phương, thận trọng dịch , ngay ngắn .

 

Việc khó hiểm.

 

Nàng thử nhấc chân, kẻ áo đen liền nhận ý đồ, một tay siết ngang hông nhẹ nhàng nhấc nàng lên.

 

Đường Tiểu Bạch nhân cơ hội xoay , thẳng chính tề.

 

Thở một , mới nhận bên tai chỉ còn tiếng gió rít, chẳng còn tiếng đồng bạn gọi nữa.

 

Lý Hành Viễn, Oanh Oanh… bọn họ đuổi kịp ? Hay lũ áo đen vây khốn? Hay vẫn còn bầy sói quấn lấy?

 

Đường Tiểu Bạch lo lắng, siết lấy cánh tay vòng quanh eo : “Ngươi là ai?”

 

Gió lớn cuốn mất thanh âm, ngay cả nàng cũng chẳng rõ.

 

Nàng đành đầu, lớn giọng lặp nữa.

 

Vừa dứt lời, eo bỗng thắt chặt đến mức đau nhói, khiến nàng kêu khẽ: “Nhẹ thôi! Tay… nhẹ một chút… thả lỏng… thả lỏng…”

 

Hắn quả nhiên buông lỏng đôi phần, song vẫn toát hàn ý lạnh lẽo. Dù thấy dung nhan, Đường Tiểu Bạch cũng nhận đang giận dữ.

 

Sao dễ giận như ? Chẳng khác nào Tiểu Tổ Tông nhà nàng—

 

Chợt… nàng giật .

 

Đường Tiểu Bạch vội ngoảnh đầu kỹ. Trong gió dữ, tấm sa đen nơi mũ trùm ép sát gương mặt , hiện rõ đường môi và cằm.

 

Gương mặt gầy khiến đường nét xương cằm càng thêm góc cạnh.

 

Chẳng lẽ… Không, nàng nhớ Tiểu Tổ Tông nhà cằm góc cạnh như thế.

 

Thân hình cũng khác biệt.

 

Huống chi, Tiểu Tổ Tông còn đang giao chiến nơi Hà Đông, thể xuất hiện ở đây?

 

Hơn nữa, Tiểu Tổ Tông dù giận, cũng bao giờ nặng tay với nàng. Mà thì kẻ áo đen cũng thật sự hung hãn, chẳng qua… là bắt cóc nàng mà thôi.

 

Cứu nàng bắt nàng , rốt cuộc là ý gì? Bắt cóc? Dùng nàng con tin?

 

Thật , nàng cũng chỉ giá trị thôi.

 

“Ngươi gì?” Đường Tiểu Bạch lớn tiếng hỏi.

 

Đáp nàng vẫn chỉ tiếng gió gào thét.

 

Trời tối hẳn, tuấn mã lao dọc theo chân núi âm u. Hiển nhiên xa, mà vẫn dừng .

 

Đường Tiểu Bạch bắt đầu thấy sợ: “Ngươi rốt cuộc đưa ?”

 

Tiếngvừa dứt, nàng cảm giác kẻ áo đen cúi đầu liếc . Liền đó, kéo cương, ghìm ngựa dừng

Loading...