Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 227: Gặp gỡ nơi thảo nguyên.
Cập nhật lúc: 2025-09-26 12:35:10
Lượt xem: 32
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Ngươi đến gì?”
Chữ “” , giọng điệu của Lý Hành Viễn mang ba phần bất mãn, bảy phần cảnh giác, khiến Đường Tiểu Bạch càng thêm hiếu kỳ:
“Ai đến ?”
Ngoài cửa im lặng chốc lát, vang lên một giọng khác:“Văn Nhân Gia cầu kiến.”
“Xin mời mau !” Đường Tiểu Bạch vội .
Ngoài còn do dự đôi chút, mới đẩy cửa bước .
Văn Nhân Gia nơi cửa, y phục trắng tinh vướng bụi trần song hẳn.
Lý Hành Viễn thì một bên, râu ria che nửa khuôn mặt, nhưng ánh mắt Văn Nhân Gia ẩn chứa vài phần phức tạp, tựa hồ coi trọng hận.
“Sao thế?” Đường Tiểu Bạch tò mò hỏi một câu. Hai rốt cuộc chuyện gì?
Văn Nhân Gia khẽ giơ tay trái, để lộ một chiếc bình sứ nhỏ:
“Nghe Oanh Oanh thương, tại hạ khéo mang theo kim sang dược từ kinh thành.”
Đường Tiểu Bạch vốn cũng , nhưng đưa tới tận tay, từ chối thì lễ: “Đa tạ Văn Nhân .”
Nàng khẽ gật đầu, hiệu cho Đào Tử bước lên nhận lấy.
Văn Nhân Gia đưa mắt Oanh Oanh, ôn hòa hỏi: “Thương thế ?”
Oanh Oanh là thượng khách của Nhị tiểu thư, vội dậy hành lễ, lắp bắp đáp:
“Chỉ là chút da thịt… thuộc hạ học nghệ tinh…”
“Còn tinh nữa ư?” Đường Tiểu Bạch buồn bất đắc dĩ ngắt lời, “Một đấu mười, mà cũng chỉ thương nhẹ lợi hại . Đổi là Viên Hành chắc hơn ngươi !”
Nói xong còn liếc mắt hiệu với Lý Hành Viễn.
Lý Hành Viễn “hừ” một tiếng, định nếu là thì thương, nhưng gặp ánh mắt nghiêm nghị của Đường tiểu cô nương, đành đổi giọng: “Ờ… .”
Văn Nhân Gia mỉm :
“Oanh Oanh cô nương chỉ võ nghệ cao cường, ngay cả dịch dung thuật cũng cực kỳ tinh diệu, là tại hạ bấy lâu nay hiếm thấy.”
Oanh Oanh bỗng đỏ mặt, cúi đầu nhỏ giọng: “Thuộc hạ… sẽ càng siêng năng khổ luyện hơn…”
Đường Tiểu Bạch nhớ tới cái kiểu ngày đêm khổ luyện nghỉ , liền rùng , vội :
“Trước hết dưỡng thương cho lành , vết thương khép mà còn tập võ, nhất định phạt ngươi!”
Oanh Oanh vội vàng gật đầu.
Đường Tiểu Bạch bật , lắc đầu, dặn Đào Tử:
“Đưa Oanh Oanh trong bôi thuốc… rửa sạch vết thương … rửa là dùng nước chảy… nước rửa thì dùng … đúng , như !”
Đợi hai tiểu nha đầu trong , nàng mới mời:
“Văn Nhân , mời !”
Văn Nhân Gia khẽ liếc Lý Hành Viễn. Lý Hành Viễn hừ nhẹ, mặt .
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Đợi đến khi Văn Nhân Gia cất bước qua bậc cửa, ngoảnh đầu, hai trong sân, tay vô thức xoa chòm râu, “hề” một tiếng.
Hay là… phong thư báo cho Thái tử điện hạ nhỉ?
…
“Tiên sinh tìm việc gì?” Đường Tiểu Bạch hỏi.
Văn Nhân Gia gật đầu:
“Nhị tiểu thư còn định xuất chinh tìm ?”
“Tất nhiên !” Đường Tiểu Bạch đáp.
Lần bắt kẻ chuyên chặn g.i.ế.c sứ giả, mối nghi trong quân về gian tế coi như giảm bớt nhiều.
… đây?
Đã đến nơi , nếu chỉ ở yên trong thành đợi tin, thì nàng tới đây chi? Huống chi, đại quân thực sự mất liên lạc. Nếu nàng theo dấu vết tìm, thể sớm ngày hội quân, kịp thời truyền tin triều đình cho họ.
Bằng , kéo dài thêm, e là sinh biến.
Thêm nữa, đây cũng là cơ hội hiếm hoi để thu thập bản đồ địa thế.
“Khi nào khởi hành?” Văn Nhân Gia hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thai-tu-va-tuyet-hoc-tra-xanh-de-nhat-thien-ha/chuong-227-gap-go-noi-thao-nguyen.html.]
Đường Tiểu Bạch ngẫm nghĩ, đoạn bảo: “Ngươi sang phòng khiêng cái kỷ án đây!”
Dứt lời, nàng chạy .
Kỷ án, bồ đoàn.
Bút, mực, giấy, nghiên, cùng một chiếc thước gỗ nàng luôn mang bên .
“Dưới Thạch Bảo thành, khe núi mười một khúc quanh. Khúc quanh thứ nhất, ngựa một trăm hai mươi tám bước, hướng tây chếch bắc độ ba mươi…”
“…Ra khỏi khe núi, qua Ủy Trì Xuyên, ngựa ba nghìn sáu trăm tám mươi bước…”
“…Đến Khổ Bạt Hải, xoay hướng nam chừng hai mươi lăm độ, gia tốc, ngựa một nhảy một trượng ba thước, tổng cộng hai nghìn ba trăm năm mươi bảy nhảy, sẽ đến ấp Mạc Ly …”
Nàng hồi tưởng, chậm rãi, bút trúc trong tay ngừng vạch xuống.
Văn Nhân Gia thì ghi chép theo lời nàng một tờ giấy khác, thỉnh thoảng bổ sung: “Khổ Bạt Hải rộng bảy mươi dặm, đông bắc cách Xích Lĩnh một trăm dặm…”
Nét bút tay Đường Tiểu Bạch ngày càng dày đặc, đường tuyến đan xen như mạng lưới.
…
Hè quá nửa, thời gian càng lúc càng gấp gáp.
Đường Tiểu Bạch kịp đợi tin thẩm vấn từ chỗ Tạ Thiếu Miễn chuẩn tiếp, đến ngày hai mươi tháng năm, nữa rời khỏi Thạch Bảo thành.
Phụ nàng chia hai tuyết xuất chinh, song nhân mã nàng thể mang theo nhiều.
Cấm quân của Tạ Thiếu Miễn thể chia cho nàng, năm quân Thiện Châu nàng cũng điều động
Cuối cùng chỉ dẫn theo đám tín từ kinh thành, thêm Cố Duyên, A Kim và Tân Ỷ.
Người nhiều, cũng chẳng cần phân tán, dứt khoát chọn đường nam.
Tuyến nam xuất phát từ Thạch Bảo, y như ,vượt qua Ủy Trì Xuyên, Khổ Bạt Hải, ấp Mạc Ly , tiếp tục tiến về tây.
Đây vốn chính là lộ tuyến đại quân Đường Tử Khiêm từng qua.
“Mùng tám tháng ba, đại quân tại núi Khố đánh bại quân Thổ Cốc Hồn, khả hãn Mộ Dung Vân bại trận, chạy trốn về phía tây. Khi bỏ chạy, hạ lệnh đốt cỏ dọc đường để đoạn tuyệt thảo mộc của ngựa . Các tướng đều cho rằng thể truy kích đường dài. Duy chỉ Đại công tử nhận định quân Thổ Cốc Hồn bại trận thảm hại, hàng ngũ rối loạn, thậm chí kịp lưu trinh thám, nếu truy kích ắt dễ như nhặt cỏ ven đường. Sau cùng, Quốc công thuận theo chủ trương , chia binh hai đường, truy kích Mộ Dung Vân.”
Đường Tiểu Bạch lắng Tân Ỷ thuật , cúi xem xét hàng rào gỗ ấp Mạc Ly .
Lần đến đây, vốn mang tâm tư khác để ý kỹ. Nay kỹ, mới thấy gỗ vẫn còn vết cháy sém.
Khi ca ca nàng suất quân khởi hành tháng ba, dọc đường băng tuyết tan. Đến cuối xuân, cỏ non mọc lên, dấu vết khói lửa cũng che khuất.
Đi suốt dặm dài, chỉ tại dịch trạm phế bỏ mới đầu tìm thấy chút manh mối.
“Nhị tiểu thư, bên bờ nước chếch tây bắc ba dặm, phát hiện một thanh đoản đao—”
“Đưa xem.” Đào Phần đón lấy, lật lật , : “Là đoản đao Mai Hoa sản xuất ở Lương Châu, dài một thước hai tấc, chuôi tròn.”
Có lẽ là di vật của sứ giả chặn giết!
“Đi tây bắc!” Đường Tiểu Bạch dứt khoát.
Dò theo dấu quân hành, dẫu gặp ca ca cũng thể đụng sứ giả mới phái tới..
…
Càng tiến sâu Tây cảnh, khí hậu càng thêm lạnh giá, dấu vết hành quân cũng dần hiện rõ.
Phương hướng ngày một minh bạch, song tình hình càng hiểm ác.
Ngày hai mươi lăm tháng sáu, thảo nguyên chạm trán chó sói.
Khi gặp sói, trời gần hoàng hôn. Tàn dương trải dài như lụa, gió tây chợt nổi.
Đường Tiểu Bạch xoay đầu tránh gió, thoáng thấy xa xa một chấm đen chậm rãi di động.
“Đó là gì?” Nàng rùng , lông gáy cổ dựng .
“Là sói.” Lý Hành Viễn rút đao, “Là cả bầy!”
Không chỉ một chấm đen, mà là ba bốn chục con. Ba bốn mươi con sói đen từ ba phía vây .
Chạy nhanh mà giống như thợ săn nhẫn nại, từng bước, từng bước khép chặt vòng vây—
…
Trên sườn núi xa xa, một hắc y nhân đem tất cả thu đáy mắt, lập tức xoay , như ưng cắt lao xuống núi.
Dưới chân núi, năm mươi kỵ giả áo đen lặng lẽ chờ lệnh.
“Bên sườn núi hai ba chục đường, sói vây.” Kẻ xuống núi bẩm báo.
Người cầm đầu thốt một lời, ngựa, phi thẳng men núi mà . Dưới ánh tịch dương, y phục đen lạnh lẽo, ẩn ẩn hiện vẻ gấp gáp…