Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 218 Nàng muốn đi Lương Châu, Thái tử có biết không.

Cập nhật lúc: 2025-09-19 10:58:42
Lượt xem: 43

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cố Duyên cùng quan cùng tới phủ.

 

Vừa mới gặp mặt, còn kịp hết lời chào hỏi, Đường Kiều Kiều kéo sang một bên, lạnh lùng chất vấn: “Đây là ý của ai?”

 

Cố Duyên mỉm nhạt: “Là cùng tổ mẫu thương nghị quyết định.”

 

Đường Kiều Kiều khẩy: “Ân tình cố tình đưa tới, ngươi nghĩ sẽ để lòng ?”

 

Trước thì hy sinh tiền đồ, nay tự tới cầu , ngỡ rằng thể dọa nàng ư?

 

Cố Duyên khựng một thoáng, đó nhẹ: “Biểu hiểu lầm , Lương Châu là chủ ý của .”

Ngừng , y tiếp: “Thực vốn còn dựa khoa cử để quan, nay Lương Châu cũng cần .”

 

Đường Kiều Kiều vẫn tin.

 

Tiến quan trường bằng ân điển của triều đình nào thể vững bằng khoa cử đường hoàng? Cố Duyên con đường mười mấy năm, thể bỏ là bỏ?

 

“Thời thế đổi , tâm ý cũng khác.” Cố Duyên mỉm đáp.

 

Đường Kiều Kiều chau mày, gạt chuyện sang một bên, hỏi: “Thế còn chuyện cầu hôn nghĩa là ?”

 

“Nghe cô mẫu từng ý định vì mà nghị hôn, nay e rằng…”

 

“Ta nào rơi cảnh khiến thương hại!” Đường Kiều Kiều lạnh.

 

Cố Duyên vẫn mỉm .

 

Con cháu nhà họ Cố đều ôn nhu nhã nhặn, phong tư tuấn mỹ tựa vẻ thanh lệ Giang Nam, Cố Duyên cũng .

 

Chỉ là y mồ côi từ sớm, tuy nhã nhặn nhu hòa phảng phất hờ hững xa cách, giỏi gần gũi cùng khác.

 

nụ lúc , khác thường ngày. Tựa như cành mai tuyết rơi, khẽ ngả lòng tay.

 

“Ngươi là thương hại ngươi?” Y , “Há chẳng nhân lúc sơ hở mà chen ?”

 

Đường Kiều Kiều đôi mắt bỗng mở lớn.

 

Ý tứ gì ?

 

Cố Duyên : “Còn Vương Tiệm thì…”

Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

 

“Xin thứ cho cắt ngang!” Góc tường bỗng thò một cái đầu, tóc tết lệch sang, đuôi tóc như đuôi ngựa rủ xuống lộ nửa khuôn mặt non nớt, đôi mắt tròn đen láy sáng long lanh.

 

Đường Kiều Kiều “soạt” một tiếng, mặt đỏ bừng: “Đường Tiểu Bạch! Ngươi dám lén!”

 

“Không… !” Đường Tiểu Bạch vội vàng xua tay, “Ta tới báo chuyện thôi!”

 

Dĩ nhiên cũng tiện thể vài lời.

 

Chậc chậc!

 

Quả là con nhà thế gia, Cố Duyên mặt đổi sắc, hỏi: “Có chuyện gì?”

 

“Ồ…” Đường Tiểu Bạch cố nén lòng hiếu kỳ, rốt cục vẫn để lộ, “Vương Tiệm cũng tới cầu hôn !”

 

……

 

Tiễn bước Vương Tiệm cùng Cố Duyên, Đường Kiều Kiều thở dài một . Không ngờ việc ứng đối giữa hai nam nhân mệt mỏi đến thế.

 

Hai kẻ đều mắc bệnh gì ?

 

Trong lòng nàng hừ lạnh vài tiếng, trở về phòng nghỉ ngơi.

 

Ngồi xuống, tiếp nhận chén từ tay tỳ nữ, ánh mắt vô tình lướt qua.

 

“Choang!”

 

Chén ngọc trong tay rơi vỡ tan tành. Tỳ nữ hốt hoảng bước tới dọn dẹp.

 

“Ra ngoài! Tất cả ngoài! Đóng cửa !” Sắc mặt Đường Kiêu Kiêu thoắt chốc lạnh băng.

 

Cửa khép, gian phòng liền chìm bóng tối.

 

“Kiều Kiều…” Một thanh âm khàn khàn, thấp giọng, còn mang đôi phần ủy khuất.

 

“Câm miệng!” Đường Kiêu Kiêu hung hăng liếc lên xà nhà, “Ai cho phép ngươi gọi như thế!”

 

Một bóng từ cao đu hạ xuống.

 

Vẫn dáng dấp cao lớn, song vóc dáng gầy gò hơn xưa, ánh sáng mờ mịt lờ mờ trông thấy gương mặt râu ria xồm xoàm, vô cùng tiều tụy.

 

Đường Kiều Kiều thoáng nhớ tới cảnh ngộ nửa năm nay của , trong lòng chợt dâng lên chua xót: “Ngươi—”

 

“Ngươi chẳng sẽ chờ ? Sao nghị hôn với kẻ khác?” Hắn mang vẻ tủi .

 

Cao lớn thế , mà dáng điệu như kẻ cầu xin, khiến Đường Kiều Kiều nghiến răng tức giận: “Ta chờ, là chờ ngươi trả cho cây trâm Kim Tước!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thai-tu-va-tuyet-hoc-tra-xanh-de-nhat-thien-ha/chuong-218-nang-muon-di-luong-chau-thai-tu-co-biet-khong.html.]

Nàng giơ tay, bàn tay trắng như ngọc chìa .

 

Trong ánh tối, tựa băng sương, sáng rỡ như ngọc minh châu.

 

Lý Hành Viễn đăm đăm hồi lâu, đến khi nàng thúc giục mới chậm rãi lôi từ trong n.g.ự.c một túi vải nhỏ, hai tay nâng lên, đặt lòng bàn tay nàng.

 

Khi buông xuống, kìm ,khẽ siết một ngón tay nàng.

 

Đường Kiều Kiều lập tức rụt tay, hung hăng trừng mắt một cái, mới mở túi vải. mở , liền thấy cây trâm vàng gãy thành hai đoạn.

 

Không khí lập tức ngưng đọng.

 

Lý Hành Viễn bấy giờ mới nhận khác lạ, vội : “Nghe giải thích—”

 

“Cút cho !” Đoạn trâm vỡ ném mạnh .

 

Lý Hành Viễn vội đưa tay đón lấy.

 

“Không , khi trúng độc… Là ! Là bảo vệ trâm Kim Tước  mà ngươi trao cho!”

 

“Ta nào tặng! Rõ ràng là ngươi lừa lấy !” Đường Kiều Kiều tin từng trúng độc thì lửa giận vơi đôi phần, song tiếp câu nổi giận đùng đùng.

 

Lý Hành Viễn sững sờ trâm gãy trong tay, ngẩn ngơ lẩm bẩm: “Vậy lời ngươi bảo sẽ chờ …”

 

Đường Kiều Kiều thu cơn giận, tiến gần hai bước, lấy trâm từ tay . Ai ngờ, rút tay về giữ chặt cổ tay.

 

“Đường Kiều Kiều, cưới nàng!” Trong mắt bùng cháy ngọn lửa rực rỡ.

 

Đường Kiều Kiều dõi , đáp lời chút do dự: “Ta thể đợi ngươi ba năm.”

 

Lý Hành Viễn chau mày: “ phụ nàng nay sinh tử rõ—”

 

“Câm miệng! Không nguyền rủa phụ !” Mỹ nhân gương mặt thoắt chốc dữ tợn, giơ tay múa vuốt.

 

Thật đáng yêu!

 

Lý Hành Viễn suýt nữa bật , song thoáng thấy nơi mắt nàng ẩn ánh lệ quang, liền vội thu nụ , nghiêm mặt : “Chính là vì việc , mới tới đây!”

 

Lúc thu phục thế lực của Thường Sơn vương phủ tại Trấn Châu, phát hiện Lý Minh Nghĩa sớm bố trí một loạt kế hoạch tại Lương Châu cùng Kinh thành. Đến lúc , mới phụ ôm chí lớn từ lâu.

 

Nay tuy Lý Minh Nghĩa chết, song dã tâm định sẵn vẫn tiếp tục tiến hành ở Tây Bắc.

 

“…Ta tới kinh thành mới , phụ tử Yến Quốc công mất tung tích.”

 

“Ngươi vì việc kinh? Sao trực tiếp tới Lương Châu?” Đường Kiều Kiều nghi hoặc hỏi.

 

“Ta—” Lý Hành Viễn nghiến răng, “Nếu tới, nàng thật sự định cùng kẻ khác định ?”

 

Đường Kiều Kiều khẽ “xì” một tiếng: “Liên quan gì tới ngươi?”

 

Lời dứt, cổ tay bỗng siết chặt, thể nàng kéo mạnh ngã nhào lòng .

 

Bất ngờ ngã ngực, nàng theo bản năng đưa tay chống, chạm đường xương n.g.ự.c cứng cỏi.

 

Nàng thoáng sững, ngón tay vô thức men theo xương n.g.ự.c mà trượt xuống. Lý Hành Viễn hít mạnh một , vội bắt lấy tay nàng, thấp giọng:

“Nàng ? Giờ …”

 

“Sao ngươi gầy đến thế ?” Nàng khẽ lẩm bẩm.

 

Lý Hành Viễn bỗng thấy nơi n.g.ự.c nghẹn , ôm siết nàng lòng, vùi mặt nơi cổ nàng hít sâu một , khàn giọng:

“Ta sẽ đến Lương Châu tìm phụ nàng. Nàng ngoan ngoãn chờ , đừng cùng ai nghị hôn, ?”

 

Đường Kiều Kiều trầm mặc.

 

Hắn ghì chặt hơn, tiếp lời: “Nếu tìm bọn họ, nàng hãy cho ba năm, chịu chứ?”

 

“Ngươi từ Trấn Châu chạy tới đây, thực sự trở ngại gì ?” Cuối cùng Kiều Kiều mở miệng.

 

Hắn bật ngắn, thở dồn dập: “Có trở ngại cũng liều. Ta để Tô Thuấn Khanh cùng Lương Quân Tập chống đỡ . Nếu thực sự giữ nổi Trấn Châu… liền tới Yến Quốc công phủ rể cho nàng, thế nào?”

 

Trong n.g.ự.c Đường Kiều Kiều giãy giụa: “Mơ tưởng hão huyền!”

 

Lý Hành Viễn tâm thần lay động, kìm cúi xuống tìm môi: “Kiều nhi…”

 

Đường Kiều Kiều hốt hoảng nghiêng đầu, khiến hôn trượt lên má, lập tức má nàng bừng đỏ, nóng rực. Bàn tay bất giác siết chặt vạt áo , giọng run run:

“Ngươi… ngươi hãy mau tới Lương Châu, nhớ… nhớ che chở Tiểu Bạch cho —”

 

“Tiểu Bạch?” Lý Hành Viễn giật ngẩng đầu, “Nhị tiểu thư? Con bé Lương Châu?”

 

Thái tử điện hạ, liệu ?!

 

….

 

Má ơi… ông Viễn ghê trời… dịch xong đăng gấp cho mấy bà xem luôn. Ngọt.,.. quá ngọt.!!!!

 

Loading...