Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 216: Thắng được ta, sẽ cho ngươi đi Lương Châu.
Cập nhật lúc: 2025-09-17 11:55:03
Lượt xem: 37
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Đã thể giấu nữa ,” Đường Tiểu Bạch khẽ , “tin tức là từ một thương nhân từ Lương Châu trở về.”
Từ ngày phụ cùng trưởng Lương Châu, nàng hằng ngày đều lo lắng bất an. hôm nay, trái nàng trở nên trấn tĩnh. Điều lo sợ bấy lâu nay rốt cuộc thành sự thật, thì cũng còn gì đoán nữa.
Thậm chí tình thế còn hơn nàng tưởng.
Tin phụ mất tích rõ ràng kẻ cố ý tung , nay ngay cả thương nhân qua cũng , thì ngày lan truyền khắp thiên hạ cũng chẳng xa.
Chu Tuấn cũng rõ xu thế , chỉ thở dài:
“Phu nhân thể yếu nhược, vẫn che giấu đôi phần.”
Đường Tiểu Bạch đáp, cúi mắt trầm ngâm, lát ngẩng đầu, trong ánh mang theo kiên quyết:
“Tiên sinh, một việc thương nghị cùng ngươi!”
Chu Tuấn định mở miệng, ngắt lời.
“Tiên sinh——” gia nhân vội vã bước , dâng lên một phong thư, “tin khẩn từ Tần công tử !”
Chu Tuấn kinh ngạc đón lấy:
“Hắn còn thư cho ?” Theo chỗ ông , thái tử điện hạ khi Hà Đông, chỉ gửi thư cho Nhị tiểu thư mà thôi.
“A Tiêu gì ?” Đường Tiểu Bạch hỏi gấp. Lời còn dứt, thấy sắc mặt Chu Tuấn đại biến…
Buổi trưa, ve sầu râm ran, càng khiến sân viện thêm tĩnh lặng.
“Cộp cộp cộp——” tiếng bước chân dồn dập như mưa rào, xông thẳng Ngưng Xuân viện.
“Mẫu …” Đường Tiểu Bạch chạy sân, chợt thấy Đường Kiều Kiều cũng đang ở trong phòng.
Đại tiểu thư hiếm khi để lộ dáng vẻ tiểu nữ tử, đang tựa lòng Cố Ngưng, hốc mắt ửng đỏ.
“Ồn ào cái gì!” Đường Kiều Kiều thấy nàng liền thẳng dậy, mặt lạnh mắng, “Đến chỗ mẫu mà cũng chẳng quy củ gì cả!”
Đường Tiểu Bạch bấy giờ mới định thần , vội bước nhanh phòng: “Mẫu , việc thương lượng cùng …”
“Ta cũng chuyện với con.” Cố ngưng khẽ mỉm dịu dàng.
Đường Tiểu Bạch đè nén nỗi bồn chồn trong lòng, vội hỏi: “Chuyện gì , mẫu ?”
Cố Ngưng vươn tay vuốt mái tóc mai của Đường Kiều Kiều, trong mắt thoáng hiện nét cảm khái:
“Tỷ tỷ của con cùng Vương tướng công chi trưởng tôn Vương Tứ Lang định hôn sự .”
Đường Tiểu Bạch ngẩn , vội xoay đầu về phía Đường Kiều Kiều.
Đường Kiều Kiều sắc mặt thản nhiên, buồn vui.
“Ta cho đưa thư cho phụ các con, đợi tin hồi đáp, liền định ngày nghị .” Cố Ngưng .
Trong lòng Đường Tiểu Bạch như kim châm, đau nhói.
“Mẫu …” nàng khó nhọc mở miệng, “ Phụ cùng trưởng… mất tích .”
Sắc mặt Cố Ngưng thoắt chốc tái nhợt, hình lay động tựa lá rụng trong gió, song đôi tay mảnh mai vẫn gắng gượng nắm chặt lấy mép bàn, để ngã xuống.
“Tin tức từ ?” Cố Ngưng cất giọng khàn khàn hỏi.
Đường Tiểu Bạch vội quỳ xuống bên , nhỏ giọng đáp: “Là từ chỗ Chu , chẳng bao lâu nữa, kinh thành ắt cũng sẽ truyền .”
Chu cho rằng thể mẫu yếu nhược, khó lòng chịu đả kích.
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
nàng thì nghĩ thế.
Phụ , trấn thủ biên cương bao năm, Yến Quốc công phủ an , tỷ nàng cũng trưởng thành mạnh khỏe.
Chỉ riêng khí tiết và nghị lực, mẫu vượt xa thường nhân.
Nếu phụ và trưởng thực sự gặp nạn, thì ba mẫu tử họ tất sẽ cùng đối diện.
“Mẫu , con Lương Châu!” Đường Tiểu Bạch nắm c.h.ặ.t t.a.y bà, kiên quyết .
“Ngươi Lương Châu?” Đường Kiều Kiều như bừng tỉnh, giọng bật cao.
Đường Tiểu Bạch gật đầu:
“Trước khi phụ Lương Châu, từng với Người, Người đáp ứng, chỉ cần thông tỏ binh thư, cưỡi ngựa thuần thục, thì sẽ cho theo.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thai-tu-va-tuyet-hoc-tra-xanh-de-nhat-thien-ha/chuong-216-thang-duoc-ta-se-cho-nguoi-di-luong-chau.html.]
Lời dứt, nàng nắm tay mẫu càng chặt, trong mắt kiên định:
“Mẫu cũng rõ, lúc , phụ để nhập Binh bộ Chức Phương Ty. Chức Phương Ty quản đồ bản thiên hạ, thành trì, đồn thú, phong hỏa… phụ thật sự ý để Lương Châu.
Nửa năm qua, từng một ngày buông lơi. Địa hình Lương Châu, Thiện Châu, Liên Châu, Khoác Châu, thậm chí đến cả đất Thổ Cốc Hồn, đều thuộc lòng. Cái gì Chức Phương Ty , cũng tự tìm hiểu thêm. Mẫu , con thể !”
“Không !” Đường Kiều Kiều lập tức quát lớn, “Mẫu , Tiểu Bạch mới mười hai tuổi thôi!”
“A tỷ mười hai tuổi quản cả Yến Quốc công phủ !”
“Làm thể so? Khi còn mẫu bên cạnh, còn ngươi tận Lương Châu… Lương Châu…” Đường Kiều Kiều nghẹn lời, chỉ giận dữ trừng mắt với .
Cố Ngưng cũng mở miệng: “Cha ngươi và ngươi đều ở Lương Châu, ngươi , ai bảo hộ ngươi?”
Điều , Đường Tiểu Bạch sớm nghĩ qua:
“Lương Châu vẫn đại quân trấn thủ, đa phần đều là bộ hạ cũ của phụ . Huống chi cũng mạo mà , tin tức mất tích ắt truyền về triều, triều đình tất phái tới Lương Châu. Ta sẽ theo quan khâm sai cùng !”
Cố Ngưng trầm mặc nàng, trong mắt dần dần hiện ý d.a.o động.
Đường Kiều Kiều bật dậy:
“Phụ đáp ứng ngươi, khi nào thông tỏ binh thư, cưỡi ngựa thuần thục thì mới . Ngươi thể học xong binh thư, thế còn cưỡi ngựa?Nếu thắng , mới cho ngươi Lương Châu!”
Áo hẹp tay, ủng da ngựa, búi tóc gọn đỉnh, thắt lưng buộc dây lụa.
Đường Tiểu Bạch quen tay quấn roi ngựa hai vòng trong lòng bàn tay, ngẩng đầu liền thấy tỷ tỷ cũng đang xoay roi như thế.
Trang phục giống hệt, động tác như .
Đường Tiểu Bạch bước lên một bước, ngẩng mặt hỏi: “A tỷ, cao lên ?”
Lúc mới tới, nàng chỉ cao tới n.g.ự.c tỷ tỷ, nay vượt qua cằm . Chắc cũng gần một thước năm.
Đường Kiều Kiều đáp, chỉ ấn tay lên đỉnh đầu nàng đẩy nhẹ: “Lên ngựa! Tới sườn núi Trường Lạc !”
quần áo đỏ như mây chiều, quần áo như gió thoảng, song song khỏi thành môn, thu hút ánh của bao qua .
“Ngừoi mặc đồ xanh chính là Nhị tiểu thư Yến Quốc công phủ.” Có kẻ thì thầm.
Lời dứt, ngoảnh sang thì thấy thiếu niên bên cạnh mặt đỏ bừng…
Đầu hạ oi nồng, sườn núi Trường Lạc vắng bóng du ngọan. Hai tỷ sóng vai lưng ngựa, đất thoáng đãng dẫn lên sườn dốc.
Đường Kiều Kiều giơ roi chỉ về phía :
“Trên dốc cây dương già, đó chính là điểm cuối!”
Lệnh hạ, hai ngựa cùng tung vó, cuồng phong lướt tới.
Đường Kiều Kiều vốn kiêu ngạo, từ chỉ cưỡi ngựa trưởng thành. Lần ngựa của nàng là chiến mã do Đường Tử Khiêm từ Tây Bắc chọn riêng gửi về, cao lớn hùng tráng, khí thế bức .
Đường Tiểu Bạch vẫn cưỡi con ngựa con đỏ do Thái tử từng ban thưởng. Theo thời gian, ngựa con cũng trưởng thành, khí huyết sung mãn, thậm chí còn vượt ngựa của Đường Kiều Kiều về giống nòi.
Song Tiểu Bạch và ngựa đỏ quen với tốc độ cực hạn, xuất phát bỏ nửa .
Chờ thích ứng tiết tấu, cách kéo dài một ngựa, dù nàng hết sức thúc giục, vẫn chẳng thể rút ngắn.
Khi bóng cây dương già héo úa hiện mắt, lòng Tiểu Bạch chợt trĩu nặng.
hẳng lẽ, nàng thua ?
Nàng nghiến răng, gò c.h.ặ.t đ.ầ.u gối bụng ngựa, roi vun vút quất xuống:
“Giá——!”
Ngựa đỏ tựa như cảm nhận nỗi khẩn trương nơi chủ nhân, bất ngờ bộc phát tốc lực. Thế nhưng cảnh trong kịch chẳng xảy , phép màu nghịch thế chung cuộc tới.
Khi nàng gắng sức đuổi kịp thêm một đoạn, còn kém ba phần ngựa, thì kỵ mã của Đường kiều kiều lao tới gốc cây tung vượt qua.
Một trận tỷ thí, nàng bại trận.