Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 214: Nhị tiểu thư… chưa nghị hôn chứ?

Cập nhật lúc: 2025-09-15 11:35:23
Lượt xem: 45

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đường Tiểu Bạch hành động của cho hoảng sợ, ngơ ngác . Văn Nhân Gia khẽ thở dài:

“Nhị tiểu thư nếu vì Nhạn Môn quan mà góp chút sức lực, chỉ cần dùng lời để miêu tả, cần vẽ thành bản đồ.”

 

Đường Tiểu Bạch xong liền hiểu, cong mắt :

Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

“Huynh chớ lo, lúc phụ rời để danh nghĩa treo trong Binh bộ Chức Phòng Ty. Những bản đồ vẽ, đều sẽ một phần dâng nộp lên Chức Phòng Ty.”

 

Chức Phòng Ty chính là nơi quản việc thu thập, vẽ và lưu trữ địa đồ. Nay nàng cũng coi như công chức hợp pháp, hàng tháng còn bổng lộc!

 

Văn Nhân Gia ngẩn một chút, đó mỉm , lấy giấy mới, thêm nước nghiên, mài mực ngập ngừng :

“Là lỗ mãng, hỏng bút tích của nhị tiểu thư.”

 

Đường Tiểu Bạch mỉm , chống cằm dài bàn, mài mực.

 

Đôi tay sinh mang khí chất thư sinh, ngón tay thon dài, khớp xương gồ, ngay cả khi kẹp thỏi mực cũng vẫn mềm mại ung dung, từng vòng từng vòng xoay mài.

 

Nàng thể trách ? Rõ ràng là vì quan tâm nàng…

 

“Văn Nhân—” Đường Tiểu Bạch đột ngột gọi, nhưng chỉ thốt hai chữ thì dừng .

 

Bình thường nàng gọi là “Văn Nhân ”, hôm nay gọi thế.

 

nếu gọi “”, thì gọi là gì?

 

Nàng còn đang do dự, Văn Nhân Gia ngẩng mắt, mang theo ý hỏi. Đường Tiểu Bạch bèn cắn môi, nhỏ giọng :

“Trong nhà… đang   nghị hôn.”

 

Chuyện vốn công khai, song nàng bỗng dưng thổ lộ. Văn Nhân Gia mỉm :

“Nhị tiểu thư hiền lành tao nhã , là thiếu niên nhà nào phúc thế.”

 

Một câu hiền lành tao nhã khiến mặt Đường Tiểu Bạch khẽ đỏ, nhịn lén ngắm một cái.

 

Áo trắng trong trẻo, đôi mắt rủ xuống, toát vẻ thanh nhã ôn nhu.

 

“Nếu lớn thêm mấy tuổi nữa, thì …”

 

Hắn bỗng ngẩng đầu, ánh mắt trong sáng. Đường Tiểu Bạch lúng túng , tiếp lời:

“Thì càng già hơn …”

 

“Phải ,” Văn Nhân Gia ôn hòa, “ bằng tuổi Cố , lớn hơn nhị tiểu thư nhiều lắm.”

 

Đường Tiểu Bạch chỉ gượng, úp mặt xuống tay, chợt thấy nản lòng. Ta coi là ý trung nhân, trưởng bối của ?

Haiz… nàng với vị ca ca quả thật duyên phận còn thiếu một bước.

 

Dưới sự chỉ điểm của Văn Nhân Gia, dựa bản đồ Nhạn Môn quan mà Chức Phòng Ty , Đường Tiểu Bạch vẽ thêm một tấm mới, sai đưa cho Lý Mặc.

 

“Bản đồ của nhị tiểu thư, thật tinh xảo!” Tần Khuynnh Dung thấy, khỏi khen ngợi.

 

Trong tay họ vốn một tấm, so thì bản tường tận hơn nhiều.

 

“Có danh sư chỉ dạy mới thể thế?” Tần Khuynh Dung cảm khái.

 

Dù nàng tư chất thông minh, học gì cũng nhanh hơn kẻ khác, nhưng vẽ địa đồ thì chỉ dựa thiên tư.

 

“Nay nàng  là thư của Chức Phòng Ty.” Lý Mặc đáp.

 

Nói thì , song trong đầu hiện tấm địa đồ núi Long Môn . Bản đồ mắt, chữ rõ là nét bút của tiểu cô nương Đường gia; còn tấm , chắc chắn do nàng vẽ.

 

Kẻ chỉ điểm là ai?

 

Lý Mặc nghĩ mà mắt dần tối , cuộn bản đồ, hạ lệnh tiễn khách: “Ngày mai hãy nghị tiếp.”

 

Tần Khuynh Dung liếc qua bản đồ trong tay , cất tiếng: “Trận đầu, để .”

 

Lý Mặc chau mày nàng.

 

Nàng , mày mắt như tranh: “Ta là nữ tử, địch nhân ắt khinh địch.”

 

Lý Mặc hiểu, chỉ thế. Tần Khuynh Dung xin trận, là vì nàng cần chiến công .

 

Dẫu Lý Hành Viễn trao binh phù cho nàng, nhưng trong mắt các tướng lĩnh Trấn Châu, nàng là gì?

 

Nàng cần một trận để lập uy!

 

“Ngày mai hãy bàn.” Lý Mặc thản nhiên đáp.

 

Tần Khuynh  Dung lúc mới chịu lui.

 

Cửa mở, đêm xuân thanh thoát ùa , hương hoa cây cỏ thoang thoảng.

Lý Mặc chỉ liếc mắt, liền thu về, .

 

Vô vị.

 

Rời kinh thành, rời xa nàng, thứ đều vô vị.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thai-tu-va-tuyet-hoc-tra-xanh-de-nhat-thien-ha/chuong-214-nhi-tieu-thu-chua-nghi-hon-chu.html.]

 

Lý Sơ vẫn ngấm ngầm dò xét phận , Lý Hành Viễn lén trao quyền binh cho Tần Khuynh Dung, Tần Khuynh Dung dần bộc lộ dã tâm.

 

Người toan tính, lời lời ẩn ý.

 

Hắn chỉ nhớ nàng.

 

Mở bức thư xem xem , nét chữ quen thuộc hiện , ánh mắt tham lam hút lấy từng dòng quan tâm, từng lời khích lệ.

 

Song khi đến đoạn cuối, mày liền nhíu chặt.

 

Đoạn , đầu liền bỏ qua, vì chẳng can hệ gì đến , nên vội tập trung chuyện địa đồ.

 

, cẩn thận kỹ từ đầu đến cuối…

 

Quả nhiên chuyện cùng hề liên can.

 

“…Nghe Chân Định huyện chúa năm nay tròn mười bốn, dung mạo kiều mỹ khả ái, đặc biệt tinh tường đàn tỳ bà, chẳng rõ A Tiêu từng diện kiến qua ?”

 

Hắn diện kiến của Lý Hành Viễn để gì?

 

Giỏi tỳ bà ư?

 

Phụ mẫu của Lý thị khuất, đang giữa tang hiếu vốn tấu nhạc, nhị tiểu thư hỏi đến việc , là ý gì? Chẳng lẽ nàng ?

 

“…Lần hiểm nguy, chẳng rõ huyện chúa thương tổn kinh sợ gì , phiền khi rảnh ngươi gửi lời thăm hỏi đến huyện chúa…”

 

Lý Mặc chau mày.

 

Một huyện chúa từng gặp mặt mà cũng ân cần thăm hỏi, thế còn thì ? Sao chẳng hỏi thương kinh hồn khi lâm trận?

 

Rõ ràng mới là xông pha nơi tiền tuyến, còn cái huyện chúa thì gì, đáng để nàng đặc biệt để tâm nhắc tới?

 

Càng nghĩ, Lý Mặc càng cảm thấy khó chịu. Nhớ tấm bản đồ nàng từng gửi, trong lòng bỗng dấy lên phiền muộn, liền gọi Mạc Hoãn đến hỏi:

 

“Chuyện Yến Quốc công phủ định hôn thế nào ?”

 

Mạc Hoãn sững sờ: “Thuộc hạ… rõ.”

 

Dạo chinh chiến triền miên, ai còn tâm trí bận lòng chuyện hôn sự nhi nữ?

 

Lý Mặc trầm ngâm chốc lát, đoạn bảo: “Ngươi lập tức về kinh thành một chuyến.”

 

Mạc Hoãn kinh ngạc: “Chỉ vì chuyện hôn sự của  Yến Quốc công phủ thôi ?”

 

Lý Mặc đáp, chỉ xuống, cầm bút thư.

 

Đường tiểu cô nương tuy tuổi hãy còn nhỏ, song chắc phu thê Yến Quốc công ý định sớm định cho nàng.

 

Hắn cần sớm tỏ rõ lập trường của cho phu thê Quốc công .

 

Hai phong thư, một phái đưa đến Lương Châu cho Đường Thế Cung, phong còn giao cho Mạc Hoãn, đích mang về kinh thành, trao tận tay Đường tiểu cô nương.

 

Mạc Hoãn tiếp thư, đang định cáo lui thì gọi giật .

 

“Kinh thành bậc danh thủ tỳ bà nào chăng?” – Lý Mặc hỏi.

 

Mạc Hoãn: ???

 

“Nếu kinh thành còn , thì còn nơi ?” – Mạc Hoãn nhịn mà hỏi .

 

“Hãy tìm một , đưa đến Yến Quốc công phủ.” – Lý Mặc lệnh.

 

Mạc Hoãn ngẩn một hồi lâu, mới lắp bắp: “Chẳng lẽ Yến Quốc công phủ đủ sức mời một chơi tỳ bà?”

 

Lời còn dứt, Thái tử điện hạ lạnh lùng liếc mắt qua.

 

Mạc Hoãn lập tức đổi giọng: “Tuân lệnh! Thuộc hạ đích tìm ngay!”

 

Đường Tiểu Bạch tiểu mỹ nhân mặt, trong tay ôm cây tỳ bà, nhất thời ngẩn ngơ, kịp phản ứng.

 

“Đây… đây là?”

 

“Đây chính là danh thủ tỳ bà nổi tiếng chốn kinh thành, gọi là… gọi là gì nhỉ?” – Mạc Hoãn đầu hỏi tỳ bà nữ.

 

“Thiếp danh là Khúc Nô.”

 

Đường Tiểu Bạch gượng gật đầu, sang Mạc Hoãn hỏi : “Ta hỏi là… mời nàng đến đây để gì?”

 

Mạc Hoãn tỏ vẻ vô tội: “Thuộc hạ chỉ phụng mệnh mà thôi.”

 

Thôi  … Đường Tiểu Bạch bèn sai đưa nữ tỳ bà an trí , còn thì cúi đầu mở thư.

 

Trong thư hẳn lời giải thích.

 

Vừa đến đoạn đầu, Mạc Hoãn hắng giọng hỏi:

 

“Nhị tiểu thư dạo từng nghị hôn gì chứ?”

 

Tay Đường Tiểu Bạch run lên, suýt chút nữa rơi cả bức thư xuống đất.

Loading...