Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 212: Ơn cứu mạng của mỹ nhân.
Cập nhật lúc: 2025-09-14 13:38:07
Lượt xem: 42
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tin tức từ Trấn Châu truyền về kinh thành, là nửa tháng . Giữa tiết trung xuân tháng hai, liễu mảnh hoa mềm, cảnh sắc nhu hòa.
Trên hành lang dây đằng buông rủ, vang lên tiếng bước chân “cộp cộp” nhịp nhàng.
Đường Tiểu Bạch chỉ tiết tấu liền là Đại tiểu thư tới.
Ngẩng đầu , thấy một ảnh xanh biếc hiện nơi cửa Minh Nguyệt lâu. Trang phục thanh nhã chẳng thể che lấp sắc thái rực rỡ. Dưới tà áo xuân mỏng, đường nét kiều diễm uyển chuyển, dáng vẻ yêu kiều khó giấu.
Đường Tiểu Bạch tay kẹp bút, chống cằm mỉm trêu ghẹo: “Gần đây tỷ tỷ thích mặc y phục nhạt sắc thế ?”
Đường Kiều Kiều mặt chợt ửng hồng: “Ta mặc thế nào là chuyện của , quản ư?”
“Không quản, quản…” Đường Tiểu Bạch lắc đầu , cúi xuống tiếp tục .
Đường Kiều Kiều xoay xuống bên cạnh, thò đầu ngó sách mặt nàng, hỏi:
“Chuyện Trấn Châu, —”
“Nghe .”
Đường Kiều Kiều vốn định đem tin tức khoe , ai ngờ mất hứng: “Tô Thuấn Khanh rời , còn linh thông thế?”
“Là A Tiêu thư cho đó!” Đường Tiểu Bạch đắc ý , “Thường Sơn quận vương chết, mười hai vạn đại quân Trấn Châu đều quy về thế tử Lý gia !”
Phải Thường Sơn quận vương , chính là tiểu tổ tông nhà nàng một mũi tên b.ắ.n hạ!
Cảnh tượng , nàng tưởng tượng qua thôi cũng thấy phong thái tuấn lãng phi phàm!
“Chỉ bấy nhiêu thôi ?” – Đường Kiều Kiều khẽ nhướng mày, ánh mắt thúc giục.
Tin tức trong triều lan truyền tới tai nàng, thể tường tận bằng thư tín A Tiêu gửi cho ?
Đường Tiểu Bạch lòng hiểu, liền đáp:
“Nghe cái c.h.ế.t của Vương phi Thường Sơn cũng nhiều điều uẩn khúc, thể là một vị trắc phi trong vương phủ hại chết. Khi A Tiêu thư, còn đang tra xét việc .”
Đường Kiều Kiều chau mày:
“Trắc phi mà thể hại c.h.ế.t chính thê vương phi? Thường Sơn vương phủ loạn đến mức nào ?”
Đường Tiểu Bạch cúi mắt khẽ :
“Thường Sơn quận vương nắm giữ Trấn Châu mấy chục năm, vương phủ thể loạn? Chính bởi quyền trong phủ đều trong tay Lý Minh Nghĩa, nên vương phi mới bỏ mạng.”
Đường Kiều Kiều xong, cũng hiểu, lặng im một lát hỏi tiếp: “Rồi đó thì ?”
“Thường Sơn quận vương lấy cớ tang sự của vương phi mà triệu thế tử trở về Trấn Châu, liền đem thế tử khống chế—”
“Chẳng võ nghệ cao cường lắm ?” – Đường Kiều Kiều cau mày, tựa hồ đang giận ai đó.
“Thân mẫu mới mất, lúc đang tang thươn, nghĩ đến việc đề phòng chính phụ ?” – Đường Tiểu Bạch thở dài, chỉ thấy nguy cơ trùng trùng,
“Thường Sơn quận vương là đợi đến khi thế tử chịu tang mấy ngày, tinh thần suy sụp mới tay. Về còn ngày ngày cho uống thuốc, sợ khôi phục võ công. May mắn là thế tử nhiều ủng hộ, nên mới dám hạ sát thủ.”
“Cầm thú!” – Đường Kiều Kiều nghiến răng mắng khẽ, mắng xong hỏi: “Thế… rốt là thế tử thoát hiểm bằng cách nào?”
“Là nhờ Tần Khuynh Dung—” Đường Tiểu Bạch đến đây, cố tình liếc tỷ tỷ một cái.
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Quả nhiên, sắc mặt Đường Kiều Kiều sa sầm, lạnh giọng hỏi: “Nàng chuyện gì ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thai-tu-va-tuyet-hoc-tra-xanh-de-nhat-thien-ha/chuong-212-on-cuu-mang-cua-my-nhan.html.]
“Lúc Tần Khuynh Dung trộn trong của Khánh vương phái , gặp thế tử, giải độc thế tử, cứu cả Trấn Định huyện chủ giam giữ. Nhờ thế tử còn vướng bận, cùng A Tiêu, Tô Thuấn Khanh trong ngoài ứng hợp, xoay chuyển cục diện.”
Đường Kiều Kiều hừ khẽ, giọng điệu chẳng rõ thật mỉa: “Vậy thì quả thật nhờ ơn nàng .”
Đường Tiểu Bạch thầm thở dài trong lòng.
?
Lần Lý Hành Viễn thoát nạn, công lao của Tần Khuynh Dung quả thực lớn nhất.
Ngay cả nàng cũng chẳng ngờ nữ chính còn ẩn giấu tài năng y độc song tu, âm thầm chữa khỏi cho Lý Hành Viễn, cứu của y. Ân tình , há dễ mà quên!
Song, tỷ tỷ vui, Đường Tiểu Bạch đành khuyên nhủ:
“Cũng may nhờ tỷ tỷ ở mặt Thánh thượng cáo tội thế tử, khiến Hoàng thượng sai Tấn vương đến Trấn Châu, đòi thế tử con tin. A Tiêu , Thường Sơn quận vương đáp ứng việc , tám phần là mượn đao g.i.ế.c . Nào ngờ chính ngày thế tử khởi hành tiến kinh, sự phòng xung quanh lỏng lẻo nhất, thành cho bọn họ cơ hội tuyệt hảo để tay.”
Đường Kiều Kiều hừ nhẹ: “Mỹ nhân cứu mạng, chẳng rõ Lý Hành Viễn sẽ lấy gì báo đáp!”
Đường Tiểu Bạch câm lặng.
Nàng cũng chẳng rõ Lý Hành Viễn sẽ lấy gì để hồi báo.
Chỉ A Tiêu trong thư rằng, khi đến Trấn Châu, thấy Lý Hành Viễn cùng Tần Khuynh Dung qua mật thiết, ngay cả nghị sự với thuộc hạ cũng dẫn nàng theo, sớm tối chẳng rời nửa bước.
“Thế tử đường đường một bậc nam tử, hẳn là tự cân nhắc.” – Đường Tiểu Bạch khẽ .
Điều A Tiêu trông thấy, chắc ý nghĩa gì, thôi thì nàng tạm thời với tỷ tỷ, cứ để chuyện tự trôi thêm một thời gian…
…
“Là Tần Khuynh Dung hỏi xin lấy một nửa binh quyền Trấn Châu, đáp ứng.” – Lý Hành Viễn , giọng điệu cực kỳ bình thản.
Song khi thấy ngay cả Thái tử điện hạ xưa nay trấn tĩnh mà cũng thoáng lộ vẻ kinh ngạc, trong lòng nổi lên vài phần đắc ý.
Trấn Châu mười hai vạn đại quân, một nửa tức sáu vạn. Khắp triều văn võ, thống lĩnh sáu vạn binh sĩ, đếm đầu ngón tay.
Mà nay, thản nhiên đem cho , chính nghĩ cũng thấy khí khái khác thường.
“Trấn Châu một nửa binh quyền? Trấn Châu một nửa binh quyền!” – Tô Thuấn Khanh bật giận dữ, xoay đầu Lý Mặc: – “Thế tử nhà chúng , độc quả thật giải chứ?”
Lý Hành Viễn khẽ ho khan hai tiếng, đáp:
“Kinh thành bên , chắc chắn tiếp tục giữ hai mươi vạn binh.”
Sắc mặt Tô Thuấn Khanh dần dần ngưng trọng. Không chỉ kinh thành , e rằng ngay cả vị Thái tử điện hạ mắt cũng thể dung.
Trừ phi Lý Hành Viễn ý định tự xưng đế vương, nếu , việc nhường bớt binh quyền vốn là lẽ tất nhiên.
Chỉ điều—
“Đây là binh quyền mà ngươi giao cho một nữ nhân? Trao thế nào? Nàng gánh nổi ?” – Tô Thuấn Khanh kìm lời chế giễu.
Trong mắt , hành động của thế tử, chẳng khác nào si mê đến hồ đồ.
Chẳng lẽ sợ tin truyền về kinh, để vị đại tiểu thư ư?
“Quả thật cần một cơ duyên.” – Lý Hành Viễn bình thản .
Ánh mắt Lý Mặc khẽ động, ngẩng lên cùng đối diện: “Cơ duyên… —”