Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 209: Trạng cáo Lý Hành Viễn
Cập nhật lúc: 2025-09-11 13:20:21
Lượt xem: 39
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Xe ngựa từ phủ Yến Quốc công , rẽ lên phía bắc, thẳng tiến về hoàng thành.
Xe dừng , Đường Kiều Kiều chờ nha dìu tự nhảy xuống.
Vội vã bước mấy bước, nàng , đỡ lấy Đường Tiểu Bạch.
Chân Đường Tiểu Bạch chạm đất liền kéo .
“Đại tỷ, tỷ cung ?”
Đường Kiều Kiều chẳng rảnh đáp lời, chỉ nắm c.h.ặ.t t.a.y kéo thẳng về phía .
Đi qua Gia Phúc môn, Vĩnh Xuân môn, Trường Lạc môn.
Tiếp nữa chính là cửa chính hoàng thành – Thừa Thiên môn.
Đường Tiểu Bạch đưa mắt tỷ tỷ như điều suy nghĩ.
Bước chân nàng như bay, chiếc áo choàng đỏ rực tung bay theo gió, trong khung cảnh uy nghiêm hùng vĩ của hoàng thành càng thêm kiêu ngạo chói mắt.
bàn tay đang nắm lấy nàng, lòng bàn tay lạnh lẽo vô cùng.
Đường Tiểu Bạch siết c.h.ặ.t t.a.y nàng.
Bước chân Đường Kiều Kiều bỗng khựng , đầu , ánh mắt phức tạp, buông tay, rẽ sang phía tây Thừa Thiên môn.
Nơi treo Đăng Văn Cổ.
Thiếu nữ với bàn tay trắng ngần mảnh mai nắm lấy chùy gõ, dồn hết sức nện xuống mặt trống.
“Đùng!”
“Đùng!”
“Đùng!”
Tiếng trống vang vọng, chấn động cả hoàng thành. Ngự sử trực ban vội vã chạy , thấy Đường Kiều Kiều thì mặt sa sầm, quát lớn:
“Vì cớ gì gióng trống kêu oan?”
Đăng Văn cổ vốn lập nên để bách tính dâng đơn kêu oan.
Tiểu thư phủ Yến Quốc công tuy tước vị, nhưng ai coi nàng là thường dân? Huống hồ, nàng thể nỗi oan khúc?
Đường Kiều Kiều để tâm, vung chùy gõ xuống đất, ngẩng cằm, từng chữ từng lời như sấm rền:
“Trạng cáo Thế tử Thường Sơn quận vương, Lý Hành Viễn!”
…
“Năm Thái Hưng thứ mười một, ngày mồng hai tháng tư, kẻ gian trọng thương, ẩn trong phủ Yến Quốc công, tiểu thương… lúc rõ lai lịch…”
“Năm Thái Hưng thứ mười hai, tháng năm… tại Thái Hòa cung… ở biệt viện của Bình Dương công chúa bắt cóc thần nữ. Trên vai thương tích, bụng trái một nốt ruồi đỏ—”
“Bụng trái nốt ruồi đỏ?” Hoàng đế cuối cùng cũng ngẩng mắt.
“ !” Đường Kiều Kiều dõng dạc đáp, “Gần đây mẫu bàn chuyện hôn sự cho thần nữ, vô tình Thế tử Thường Sơn quận vương bụng trái nốt ruồi đỏ. Thần nữ nghi ngờ Lý Hành Viễn chính là kẻ từng bắt cóc thần nữ và tiểu năm xưa. Nay phụ đều vắng mặt, khẩn cầu Hoàng thượng vì thần nữ mà chủ!”
Nói xong, nàng cúi đầu dập mạnh, “cộp” một tiếng giòn vang.
Đường Tiểu Bạch nghiến răng, cũng dập đầu theo một cái thực sự vang dội.
Đau điếng!
Nàng cố nhịn đưa tay xoa trán, nào ngờ Đường Kiều Kiều bên cạnh vươn tay khẽ chạm lên.
Cũng thực sự chạm , chỉ phủ hờ trán nàng, tay nửa ôm nàng lòng, mắt thoáng ánh lệ, thốt một lời.
Hai tỷ như hai bông hoa mềm yếu, nương tựa rơi lệ, đến sắt đá cũng khó mà lay động.
Hoàng đế các nàng một lúc, giọng vẫn thản nhiên: “Bụng nốt ruồi đỏ… thể xem là chứng cứ.”
Đường Kiều Kiều ngẩng đầu, ngữ khí kiên định: “Nếu Hoàng thượng thể triệu Lý Hành Viễn tiến kinh, thần nữ nguyện cùng đối chất mặt !”
Hoàng đế trầm ngâm .
Đường Tiểu Bạch lén sắc mặt hoàng đế.
Đã là đế vương, dĩ nhiên thâm sâu khó lường, nàng chẳng thấy gì.
thấy, nghĩa là đoán .
Đơn trạng của tỷ tỷ, tất nhiên để tố cáo tư thù. Hai tiểu cô nương bắt cóc thì ? Thứ thực sự khiến hoàng đế động tâm, chính là việc Lý Hành Viễn hai bí mật kinh.
Một dính líu đến phủ Thái tử, khả năng cấu kết; một ở gần hành cung tránh nóng, ý dò xét tung tích hoàng đế.
Theo lẽ thường, hoàng đế hẳn kỵ điều .
Vậy, ông đang do dự điều gì?
Đường Tiểu Bạch nghĩ ngợi hỏi: “Có vì Thế tử Lý Hành Viễn ở xa Trấn Châu, thể chỉ tiến kinh đối chất?”
Khi nàng xuyên đến, Thường Sơn quận vương thường tuân theo triều chỉ, hoàng đế cũng bó tay.
bó tay đồng nghĩa với chủ ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thai-tu-va-tuyet-hoc-tra-xanh-de-nhat-thien-ha/chuong-209-trang-cao-ly-hanh-vien.html.]
Hoàng đế thể nghĩ đến?
“Hắn cớ gì thể chỉ?” Đường Kiều Kiều giận dữ, “Thế tử Túc vương, Thế tử Ngô vương, ai chẳng ở kinh thành? Vì chỉ riêng Lý Hành Viễn ở tận Trấn Châu? Ca ca chẳng cũng thường trú Lương Châu ? Vậy mà vẫn thể tùy lúc phụng chỉ tiến kinh!”
“ Thế tử Thường Sơn quận vương chắc ở Trấn Châu …” Đường Tiểu Bạch tiếp lời, “Nếu thực sự ở Trấn Châu, và đại tỷ ai ức hiếp?”
Hoàng đế liếc nàng, ánh mắt sâu thẳm, khiến nàng lạnh buốt từ trong xương tủy.
Thân là hoàng đế, thể trong lời họ sự khích bác, châm ngòi?
Thế tử Túc vương, Thế tử Ngô vương, kể cả hai tỷ họ, kỳ thực đều là ở kinh con tin.
Chẳng lẽ hoàng đế giữ con trai Lý Minh Nghĩa ở kinh thành?
Cũng chỉ là bất đắc dĩ.
Đường Tiểu Bạch siết chặt tay, ưỡn cổ :
“Nếu ca ca còn ở kinh thành, nhất định thể vì Hoàng thượng mà mang Lý Hành Viễn về!”
Hoàng đế liếc nàng một cái, : “Các ngươi lui xuống .”
…
Từ Cam Lộ điện bước , hai tỷ , đều nặng nề .
Đi mấy bước, Đường Kiều Kiều khẽ thở than: “Giá mà ca ca ở đây thì bao…”
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Các nàng rõ ràng cho hoàng đế cái cớ, hoàng đế cũng triệu Lý Hành Viễn, nhưng vì nắm chắc thể mang từ tay Lý Minh Nghĩa về, xé rách mặt mũi với ông , nên chọn cách án binh bất động.
Nếu Đường Tử Khiêm còn ở đây, hẳn chính là thích hợp nhất để phái Trấn Châu.
nếu ca ca còn ở đây, các nàng cũng cần dùng đến cách vạch tội Lý Hành Viễn.
Lần , các nàng còn phụ nào để dựa dẫm.
Hai tỷ hẹn mà cùng bước chậm , ngẫm xem còn khả năng nào khác.
Đường Tử Khiêm thích hợp Trấn Châu, chỉ vì năng lực mạnh mẽ, mà còn vì là ca ca của các nàng, nổi tiếng là che chở . Nếu vì em gái mà cứng rắn bắt Lý Hành Viễn , cũng là hợp tình hợp lý.
Vậy thì, ngoài Đường Tử Khiêm …
“Đường biểu !”
Quay đầu , thấy Cố Vi mặc quan phục Kim Ngô Vệ, bước chân gấp gáp tới.
“Ta các gióng Đăng Văn Cổ?” Cố Vi hỏi.
Đường Kiều Kiều uể oải gật đầu: “Về hãy…”
“ ! Chúng tố cáo Thế tử Thường Sơn quận vương Lý Hành Viễn!”
Đường Tiểu Bạch lập tức đoạt lời, liếc một cái về phía bóng xa, căm phẫn , “Tên Lý Hành Viễn chính là kẻ từng xông phủ Yến Quốc công, bắt cóc . Ta thư báo cho Tần Thiên, Tần Thiên sẽ để Tần tiểu thư Thường Sơn vương phủ tra chứng cứ, tuyệt đối sẽ dễ dàng tha cho Lý Hành Viễn!”
“Tần tiểu thư?” Người còn cách mười mấy bước, khi xong câu thì ngay mặt.
Áo bào tím, đai ngọc, tuấn mỹ lạnh lùng.
“Ngươi , Tần tiểu thư đang ở Thường Sơn vương phủ?”
…
Năm Thái Hưng thứ mười ba, ngày 25 tháng Chạp, đại tiểu thư phủ Yến Quốc công gióng Đăng Văn Cổ, tố cáo Thế tử Thường Sơn quận vương Lý Hành Viễn lén tiến kinh, ám hại .
Năm Thái Hưng thứ mười bốn, mồng năm tháng Giêng, Tấn vương Lý Sơ lệnh xuất kinh, Trấn Châu.
“Lý Sơ thật sự vì Tần Khuynh Dung mà Trấn Châu ?” Đường Kiều Kiều tin xong, tiên thở phào nhẹ nhõm, đó bắt đầu khinh bỉ.
Đường Tiểu Bạch chẳng lấy lạ: “Có gì lạ ? Chẳng tỷ vì cứu Lý Hành Viễn mà còn kéo ruột xuống nước ?”
Muốn tố cáo liền tố cáo, cũng chẳng thèm bàn bạc với một câu.
Hừ, may mà cơ trí!
Đường Kiều Kiều thẹn giận, giơ tay gõ một cái đầu nàng: “Chẳng cũng vì tên Tần Thiên mà kéo xuống nước ?”
Đường Tiểu Bạch bĩu môi.
Thôi , coi như huề.
“Lý Sơ liệu nên chuyện ?” Đường Kiều Kiều nghĩ vẫn thấy lo.
Đường Tiểu Bạch chút bất ngờ: “Chẳng lẽ tỷ còn hy vọng Lý Sơ sẽ cứu Lý thế tử? Hắn nhiều lắm chỉ thể đến đó quấy rối thôi. Nếu thế tử thật sự bất hòa với Thường Sơn quận vương, thì dựa chính mới xoay chuyển cục diện.”
Theo nàng đoán, trong nguyên tác chắc hẳn cũng đoạn cha con Lý Hành Viễn tương tàn. Giờ đây Lý Hành Viễn chỉ là tạm thời mất thế chủ động, nhưng thực lực vẫn còn. Biết chẳng cần hai tỷ nhọc công, cũng thể tự nắm phần thắng.
Chỉ là… ai mà chắc ?
Không gì thì trong lòng cứ bất an.
“Đến cả chuyện mà cũng xoay chuyển nổi, thì chẳng còn mặt mũi nào thừa nhận từng quen nữa.” Đại tiểu thư trút xong mối lo, ngay cả Lý Hành Viễn cũng bắt đầu khinh bỉ.
Đường Tiểu Bạch xong, chợt nhớ một chuyện:
“À đúng , đại tỷ, tỷ thế tử bụng nốt ruồi đỏ? Lý Hành Viễn tên khốn lộ bụng trần khoe cơ bắp mặt tỷ ?”
Đại tiểu thư bỗng đỏ bừng mặt, “vụt” một cái bật dậy.
“Làm ! Ta chẳng chỉ… chỉ buột miệng thôi !”