Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 204: Đối tượng xem mắt
Cập nhật lúc: 2025-09-05 12:25:41
Lượt xem: 47
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tuy chuyện xem mắt đến khá đột ngột, nhưng đại tiểu thư ngoài việc thoáng cau mày lúc ban đầu, nhanh bình thản chấp nhận.
Nàng nhận lấy tập tài liệu về các đối tượng xem mắt mà Cố Ngưng đưa qua, lặng lẽ lật xem. Thần sắc kiêu ngạo, ánh mắt dò xét, chẳng khác gì lúc bình thường tuyển chọn hạ nhân.
Trái , Đường Tiểu Bạch vẫn thể bình tĩnh như , dè dặt nhắc nhở:
“Mẫu , con mới mười một tuổi thôi mà.”
Cố Ngưng mỉm dịu dàng:
“Nếu thích hợp thì thể định hôn ước , chuyện xuất giá dĩ nhiên cần vội.” Nói , nàng đưa thêm một phần ba tài liệu còn cho Tiểu Bạch: “Con cũng xem thử , ai hợp ý .”
Nghe , trong lòng Đường Tiểu Bạch chút hứng khởi, xen lẫn tò mò.
Không đối tượng xem mắt của sẽ là ai nhỉ?
Vừa cầm tài liệu trong tay, nàng kìm nổi mà lật ngay xem.
Trang đầu tiên ——
“Ơ?”
Đường Tiểu Bạch ngẩng phắt đầu: “Đem Thái tử điện hạ bỏ đây thích hợp ?”
Trang đầu tiên rõ ràng hai chữ “ Lý Mặc”
Thật quá đáng!
Chỉ từng Thái tử chọn phi, chứ từng chọn… Thái tử.
Cố Ngưng khẽ “a” một tiếng, liền rút tờ đó , tiện tay vò thành một cục: “Chắc là lẫn thôi.”
Đường Tiểu Bạch: "……"
Cái mà cũng lẫn ?
Cố Ngưng áy náy , giải thích: "Ban đầu thấy cũng tệ," Thái tử điện hạ cũng coi như thanh mai trúc mã với Tiểu Bạch, tình cảm qua cũng , "nhưng phụ con , Thái tử điện hạ trông giống thọ lâu."
Đường Tiểu Bạch: "……"
Nghe còn quá đáng hơn nữa chứ?
Mà cô cũng chẳng hứng thú với vị yếu ớt bệnh .
Tiếp tục xem xuống .
Cố Hồi?
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Không , họ hàng gần thể!
Vương Trầm?
Mới mười ba tuổi? Chậc!
Tiếp theo ——
"Xoạt!"
Một tiếng động bất ngờ, kéo sự chú ý của cô. Chỉ thấy Đường Kiều Kiều cầm chặt một tờ giấy trong tay, mày nhíu chặt, trông như tức giận, như chán ghét.
"Sao thế?" Cố Ngưng hỏi, ánh mắt rơi xuống tờ giấy trong tay nàng.
Đường Kiều Kiều thả lỏng một chút, : "Ta nếu tuyển phu quân, cũng lấy trong kinh thành, những nơi khác miễn bàn!" Vừa , vò nát tờ giấy trong tay, vứt , vứt , cuối cùng vẫn giữ trong tay.
Đường Tiểu Bạch tò mò chết: "Tỷ đang cầm ai thế?"
Đường Kiều Kiều lườm nàng một cái: "Xem của ngươi !"
"Ta vội…" Đường Tiểu Bạch dứt khoát bỏ xấp giấy của , chen tới cạnh tỷ tỷ để xem.
Đường Kiều Kiều chỉ nắm chặt tờ giấy đó, còn đều để mặc cô xem.
Đường Tiểu Bạch lật vài tờ, ngoài Phí Tuyên và Tiết Thiểu Miễn, còn vài họ Phí, họ Tiết, cũng như họ Vương, họ Tiêu.
mà… Vẫn còn thiếu ai đó thì ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thai-tu-va-tuyet-hoc-tra-xanh-de-nhat-thien-ha/chuong-204-doi-tuong-xem-mat.html.]
Đường Tiểu Bạch suy nghĩ, đưa mắt tờ giấy trong tay Đường Kiều Kiều.
Đường Kiều Kiều mặt sang chỗ khác, với Cố Ngưng: "Tiết Thập ngày nào cũng bám theo Tần khuynh Dung, con gả Tiết gia để cùng mất mặt!" Nói xong, nàng rút tờ của Tiết Thiểu Miễn , vò , ném xuống đất.
Cố Ngưng mỉm gật đầu: "Ta cũng thấy Phí Cửu khá hơn."
Trong lòng Đường Tiểu Bạch "thịch" một tiếng, vội vàng : "Không ! Không !"
Cố Ninh kinh ngạc sang: "Chẳng lẽ Phí Cửu điều gì khó ?"
Đường Tiểu Bạch ngập ngừng. Phí Tuyên tuy cổ hủ, nghiêm túc, nhưng phẩm hạnh chắc cũng vấn đề.
Vấn đề là, cô vẫn hiểu rõ ngọn nguồn cuốn 《Tập chú Tôn Tử》 .
Theo lời Văn Nhân Gia, 《Tập chú Tôn Tử》 nguyên chủ giấu tên bán cho hiệu sách Văn Nhân, ba ngày , Ngụy Tùy mặt Phí Tuyên tới mua.
Điều khiến khỏi suy nghĩ: Phí Tuyên hiệu sách Văn Nhân nhập cuốn ?
Nếu , là ai cho ?
Mà cuốn 《Tập chú Tôn Tử》 , vốn dĩ trong tay Cố Duyên và Cố Hoàn ?
Nếu hôm đó chính Phí Tuyên tới hiệu sách mua, liệu cuối cùng cứu Cố Hoàn chính là ?
Trước khi rõ chuyện , nàng thấy Phí Tuyên là một lựa chọn thích hợp cho tỷ tỷ. Nhỡ phát hiện giữa và Cố Hoàn tdây dưa, chẳng tỷ tỷ sẽ nổi cơn giận g.i.ế.c ?
, đây đều mấu chốt.
Mấu chốt là ——
"Phí sư … cũng … vấn đề gì," Đường Tiểu Bạch liếc tỷ một cái, "nhưng tỷ tỷ chắc là thích ?"
Gương mặt kiều diễm của đại tiểu thư ửng đỏ, cố chấp : "Sao ngươi thích?"
Đường Tiểu Bạch nín , nghiêm túc đáp: "Phí sư chỉ thích sách học vấn, tính tình thì khô khan, xứng với tỷ!"
Đại tiểu thư lúc sắc mặt mới hòa hoãn, hừ nhẹ: "Người thì cũng thường thôi, chỉ môn hộ nhà họ Phí là còn ."
"Phí sư và Tiết Thập lang là một hai trong kinh thành ," Đường Tiểu Bạch liếc tờ giấy chị vẫn nắm chặt, "thật cũng thể xem xét ngoài kinh thành mà!"
"Người ngoài kinh thành…" Cố Ngưng nghi hoặc nghĩ ngợi, "ngoài kinh chỉ phủ Thường Sơn Vương ở Trấn Châu, thế tử Thường Sơn cũng tệ, chỉ là Vương phi Thường Sơn mất, thế tử thủ tang ba năm ——" Bà ngừng , đưa mắt xấp danh sách trong tay Đường Tiểu Bạch, " nên gạch thế tử Thường Sơn ?"
Đường Tiểu Bạch về phía Đường Kiều Kiều.
"Gạch ." Đường Kiều Kiều thản nhiên đáp, tay đang nắm tờ giấy thì kín đáo rút một chút.
Cố Ninh liếc tay nàng, hỏi: "Trong đám , Kiều Kiều ai ý ?"
Đường Kiều Kiều trầm mặc chốc lát, : "Đều cũng tạm, để phụ mẫu quyết định là ."
Đuờng Tiểu Bạch gấp đến tròn mắt. Chuyện thể để phụ mẫu quyết định chứ?!
Ra khỏi chính phòng, Đường Tiểu Bạch vội kéo tay tỷ tỷ, nhỏ giọng hỏi: "Tỷ, chẳng thế tử bảo tỷ chờ ?" mà còn là lời nàng thế tử nhắn nữa!
Đường Kiều Kiều trừng mắt: "Hắn bảo chờ thì chờ chắc? Hắn tưởng là ai!" Nói xong hất tay áo bỏ .
Đường Tiểu Bạch níu tay áo tỷ tỷ, chạy theo: "Thế tỷ mặc kệ ?"
Đường Kiều Kiều lạnh: "Ta quản ? Hắn mẫu ——" lời nghẹn .
Quả thực là còn mẫu …
Hai cùng trầm mặc một lúc, Đường Kiều Kiều mở miệng, giọng bớt gay gắt: "Ngươi mẫu nhanh chóng định hôn sự cho chúng ?"
Đã là nhanh chóng, thì thể chờ ai đó thủ tang ba năm.
"Dù nhanh cũng chọn tỷ thích chứ." Đườg Tiểu Bạch khuyên.
ĐườngKiều Kiều liếc nàng: "Sao ngươi thích?"
Đường Tiểu Bạch câu , như tình, như vô tình, nhất thời đoán nổi, chỉ ngây ngẩn tỷ tỷ bước .
Phụ mẫu họ thật cũng thoáng trong chuyện hôn sự của con cái, tranh thủ tự do hôn nhân lẽ cũng quá khó.
Thế nhưng, Đường Kiều Kiều đấu tranh, lẽ… nàng cảm thấy khôngđáng chăng?
Đường Tiểu Bạch khẽ thở dài một tiếng, trầm ngâm giây lát trở chính phòng.