Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 191 Tiểu Tổ Tông vẫn thích nàng nhất.
Cập nhật lúc: 2025-08-24 12:51:54
Lượt xem: 55
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Ngươi chuyện với cha như thế?”
Tiểu cô nương nghiêm mặt, thần sắc vô cùng nghiêm túc. Lý Mặc , buổi sáng lúc và Đường Thế Cung bàn chuyện bình định thổ phỉ ở Hà Đông, hai tỷ họ Đường ngoài cửa lén, nhưng ngờ nàng vì chuyện mà tức giận.
Hắn bèn dừng động tác bóc lựu trong tay, bất an hỏi: “Ta sai câu nào ?”
“Không là sai câu nào…” Đường Tiểu Bạch thở dài.
“Cha , thế nào cũng là trưởng bối của ngươi, ngươi thể năng hòa nhã hơn chút ?”
Ôm cái đùi còn cái đùi kính trọng phụ , nàng nghĩ quá ?
Lý Mặc gật đầu.
Nghĩ ngợi một lát, giải thích:
“Vì chuyện Đại công tử thương, và Quốc công đều nóng lòng, chứ cố ý thất lễ với Quốc công.”
Quả thật là sơ suất.
Hắn và Đường Thế Cung tuy là quan hệ quân thần, nhưng còn là quan hệ nhạc phụ – con rể, đúng là nên giữ thái độ hơn.
Nghĩ tới đây, Lý Mặc thêm:
“Ta vốn trưởng bối, nhất thời để ý, sẽ như nữa.”
Hắn chút do dự “” khiến Đường Tiểu Bạch vui vẻ — Tiểu Tổ Tông vẫn lời nàng.
Hắn giải thích câu đầu tiên khiến nàng hài lòng — Tiểu Tổ Tông vẫn ngoan ngoãn hiểu chuyện.
khi tới “ trưởng bối”, Đường Tiểu Bạch bắt đầu thấy xót xa.
Tiểu Tổ Tông thì thể tâm tư xa gì chứ?
Hắn chẳng qua chỉ là một tiểu cô nhi đáng thương ai nương tựa thôi! Xót thương trào dâng, nàng giật lấy quả lựu trong tay , bóc hai hạt bỏ miệng , an ủi:
“Không , ngươi còn nhỏ, cha sẽ để bụng .”
Hắn khẽ “ừ” một tiếng, môi ngậm lấy hạt lựu, chậm rãi nhấm nuốt .
Không là nếm vị ngọt của lựu , mà chân mày, khóe mắt bỗng mềm , ngoan ngoãn đáng yêu đến mức khiến Đường Tiểu Bạch suýt nữa kêu lên vì thích, vui vẻ bóc thêm hạt lựu định đút cho .
“Các ngươi đang gì ? Sao thấy kỳ lạ thế?” — giọng vang lên từ cửa.
Động tác đút lựu của Đường Tiểu Bạch khựng , đầu thì bất ngờ đầu ngón tay chạm vật gì ấm mềm. Quay , nàng thấy Tiểu Tổ Tông đang cúi đầu ăn hạt lựu tay nàng.
Lý Hành Viễn ở cửa chớp mắt đầy kinh ngạc. Đây là Thái tử điện hạ nhà ?
Bị một tiểu cô nương gì nấy, đút gì ăn nấy — đây thật sự là vị Thái tử điện hạ mà chuẩn phò tá ?
Đường Tiểu Bạch cũng cảm thấy với Tiểu Tổ Tông mật quá, bèn bỏ quả lựu xuống, lau sạch tay, nghiêm túc hỏi:
“Vết thương của ngươi chứ?”
Lý Hành Viễn và Tần Khuynh Dung cũng thương, nhưng đều chỉ là xây xát ngoài da, thể so với thương thế của Đường Tử Khiêm.
“Không .” Lý Hành Viễn đáp phòng, cùng bọn họ, cũng cầm một quả lựu bóc, bóc hỏi: “Đại tiểu thư ? Sao tới?”
“Tỷ thức trông cả đêm, chắc giờ vẫn dậy.” Đường Tiểu Bạch đáp.
Nàng bởi tối qua lỡ giấc, ép buộc thêm một hồi, nên sáng nay cũng coi như dậy sớm, liền đến sớm bên chỗ Đường Tử Khiêm canh chừng.
Tiểu Tổ Tông cùng Lý Hành Viễn thể xem đều , thường luyện võ, nên khí lực hồi phục nhanh.
Chỉ Đại tiểu thư là chẳng nghỉ ngơi đến bao giờ.
“Ngươi tìm tỷ tỷ của chuyện gì?” Đường Tiểu Bạch ăn hạt lựu Tiểu Tổ Tông bóc bỏ bát, nheo mắt hỏi.
“Thực chẳng chuyện gì,” Lý Hành Viễn đưa mắt liếc ngoài cửa, “chỉ lấy lạ, Đại tiểu thư vẫn đuổi ?”
Hắn đầu , bắt gặp ánh mắt tiểu nha đầu đầy cổ quái.
“Sao ?” Lý Hành Viễn hỏi.
Đường Tiểu Bạch chỉ khẽ lắc đầu.
“Có ý kiến thì cứ thẳng!” Lý Hành Viễn cố ý trêu chọc.
“Không… ý kiến…” Nàng nào dám đối với nam chính sinh lòng bất mãn?
“Không ý kiến, chỉ e là trong lòng thấy ngươi … tiện——”
Lời dứt, cửa ngoài bước .
Người mắt như thu thủy, răng ngọc môi hồng, thắt lưng uyển chuyển, bước uyển nhã, dung nhan thanh tuyệt, mang theo khí chất như tiên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thai-tu-va-tuyet-hoc-tra-xanh-de-nhat-thien-ha/chuong-191-tieu-to-tong-van-thich-nang-nhat.html.]
Chính là nữ chính trong truyện gốc Tần Khuynh Dung, Tần mỹ nhân.
Tần mỹ nhân tươi ôn hòa, phong thái hào nhã, nửa phần câu châm chọc xuất phát từ miệng nàng.
“Vừa là ai tiện?” Lý Hành Viễn nghi hoặc nàng, dường như tin lời đó do Tần Khuynh Dung thốt .
Tần Khuynh Dung đáp, chỉ thong thả tiến , xuống bên cạnh Lý Mặc, đưa tay lấy mấy hạt lựu bóc.
Nào ngờ tay vươn tới, một chưởng mang theo sát khí bổ xuống.
Tần Khuynh Dung vội thu tay, kinh hãi kêu lên:
“Ta là tỷ tỷ ngươi, ăn vài hạt lựu thì ? Xuống tay nặng nề như !”
Lý Mặc lạnh lùng liếc nàng, chẳng thèm nửa câu.
Đường Tiểu Bạch đưa mắt Tiểu Tổ Tông, ngó sang tỷ tỷ ruột của Tiểu Tổ Tông, trong lòng len lén vui mừng —— Quả nhiên, Tiểu Tổ Tông vẫn thương nàng nhất…
“Chuyện dẹp thổ phỉ ở Hà Đông rốt cuộc thế nào?” Tần Khuynh Dung tự bóc một quả lựu, hỏi ăn.
Lý Mặc khẽ liếc mắt về phía nội thất —— trong đó còn ngự y.
“Hà Đông liên tiếp hai năm gặp hạn lớn, khiến giặc cướp tung hoành. Từ tháng hai năm nay, quân lương cướp hơn mười chuyến. Thánh thượng ý lệnh Tấn Vương suất binh, tiến đến Hà Đông dẹp thổ phỉ.” Lý Mặc trầm giọng đáp.
“Tấn Vương suất binh? Hay là bám đuôi trưởng tranh công?” Đường Tiểu Bạch hừ khẽ, trong giọng vẻ khinh bỉ.
Tấn Vương từng cầm binh bao giờ? Từng trận ?
Rõ ràng là Đường Tử Khiêm xông pha tiền tuyến, để Lý Sơ phía hưởng công!
Thật vô sỉ!
“Nếu thế, Đường đại công tử cũng chẳng .” Tần Khuynh Dung nhẹ giọng .
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Lý Hành Viễn khẽ lắc đầu: “Hà Đông… ai cũng , nhưng ai cũng dám .”
“Tại ?” Đường Tiểu Bạch cau mày, nàng ghét nhất kẻ úp mở.
“Giặc Hà Đông ai cũng trị , mà nếu trị xong——”
Lý Mặc trong phòng còn ngự y, nên tiện rõ, chỉ thấy tiểu nha đầu tròn mắt nghi hoặc, bèn ghé tai nàng thì thầm đôi câu.
Đường Tiểu Bạch lập tức mở to mắt, sững sờ.
Lý Hành Viễn khẽ “xuy” một tiếng, nhịn than với Tần Khuynh Dung: “Ngươi xem , chuyện gì cũng với tiểu nha đầu.”
Tần Khuynh Dung mỉm : “Đường đại công tử thương thế nghiêm trọng thế , đừng Hà Đông, ngay cả buổi triều mai cũng khó lòng tham dự.”
“Là ai ?”
Lời còn vang, cả phòng bỗng lặng , đồng loạt đầu về phía nội thất.
Đường Tử Khiêm đang vịn cửa mà , dung mạo tuấn mỹ mà âm nhu, sắc mặt tái nhợt, mang theo một loại bệnh dung mỹ cảm.
Khóe môi khẽ nhếch, trong mắt điểm nụ , trọng thương vẫn che lấp khí thế ngạo nghễ hàng mi.
Chốc lát, đều im lặng. Đột nhiên, Đường Tiểu Bạch bật dậy kêu to:
“Ngươi dậy gì! Gọi chúng chẳng cũng thế !”
……
Bất luận là tự hồi phục miễn cưỡng dậy, tóm , Đường Tử Khiêm thể xuống giường.
Loại sức hồi sinh như thần , ngay cả ngự y cũng chỉ thể thở dài: thiên mệnh phù hộ.
Song, Đường Tiểu Bạch nghĩ, bởi vì nam nữ chính đều trông chừng ở đây, nếu liệt ba năm năm thì hơn, tuyến chính còn đường nào?
Chỉ điều, tuy thoát khỏi nguy hiểm, nhưng ngự y vẫn khuyên nên tĩnh dưỡng, chớ nên vội vàng.
Thương ở ngực, độc sạch, càng cần nghỉ ngơi.
Bởi ——
“Chuyện Hà Đông dẹp thổ phỉ, thôi thì bỏ qua …” Cố Ngưng đôi mắt đẫm lệ, trưởng tử nghẹn ngào.
Lý Mặc cũng cảm thấy đáng tiếc, liền hỏi: m“Đại công tử cho rằng, ai thích hợp Hà Đông?”
Đường Tử Khiêm ngả lưng xuống, nhắm mắt trầm tư một lát, mỉm : “Bổn công tử thấy, vẫn là thích hợp nhất!”
“Chỉ e…”
“Chẳng qua, buổi triều mai e là thể dự ——” ngừng, bật khẽ, “Nhớ xem, kẻ nào nhịn nổi mà giành gấp Hà Đông?”