Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 190 – Sao ngươi lại nói chuyện với cha ta như vậy.

Cập nhật lúc: 2025-08-23 11:35:23
Lượt xem: 53

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngọn đèn đầu giường hắt xuống, soi rõ đó đang nhắm chặt mắt, thở mỏng manh như tơ.

 

Trong phòng ít , mà lặng im đến mức thể rõ tiếng kim rơi.

 

Đường Tiểu Bạch bất giác nín thở, dõi theo từng động tác của Mạc Hoãn khi dùng kéo cắt từng lớp y phục m.á.u thấm đẫm.

 

Vết thương lộ — gần ngay chỗ tim!

 

Đứng phía nàng, Cố Ngưng khẽ run rẩy cả , suýt chút nữa ngã khuỵu xuống đất.

 

Đường Thế Cung vội đỡ lấy, liếc Đường Tử Khiêm đang sống c.h.ế.t giường, khẽ :

“Kiều Kiều, Tiểu Bạch, đỡ mẫu các con ngoài.”

 

Đường Tiểu Bạch cắn chặt răng, cùng Đường Kiều Kiều dìu Cố Ngưng . Khi đầu , nàng chỉ thấy sắc mặt Đường Tử Khiêm lộ thứ màu xanh xám mơ hồ.

 

“Trên vũ khí độc.” Mạc Hoãn .

 

Chân Đường Tiểu Bạch như mềm nhũn, may mà tỳ nữ đỡ lấy Cố Ngưng.

 

“Đã mời ngự y ?” Sắc mặt Cố Ngưng trắng bệch, hỏi.

 

“Mạc Cấp , khinh công của giỏi, sẽ về nhanh thôi.” Đường Tiểu Bạch đáp. Vừa xong, trong lòng nàng bỗng khựng .

 

Không mời đại phu bình thường, mà là Mạc Hoãn đang xử lý vết thương, còn Mạc Cấp mời ngự y.

 

Đó là mệnh lệnh của A Tiêu.

 

Không loại trừ khả năng Mạc Hoãn giỏi chữa trị, nhưng cách sắp xếp khiến nàng cảm thấy gì đó khác thường — như thể thương thế của Đường Tử Khiêm tiện truyền ngoài.

 

“Lại còn độc…” Một giọng khẽ thì thầm vang lên bên cạnh.

 

Đường Tiểu Bạch đầu — là Tần Khuynh Dung.

 

Tần Dung trở về cùng Lý Hành Viễn.

 

“Sao ngươi cũng ở đây?” Đường Tiểu Bạch hỏi.

 

Người tìm Đường Tử Khiêm, ngoài của Yến Quốc Công phủ, thì chỉ phía Lý Hành Viễn. Không lý nào cố ý ghé qua nhà họ Diệp để gọi Tần Khuynh Dung.

 

Tần Khuynh Dung thoáng lộ vẻ lúng túng: “Thật thì, thương thế của Đường đại công tử cũng chút liên quan đến …”

 

Lời dứt, ánh mắt Đường Kiều Kiều như d.a.o sắc lia tới.

 

“Không thương!” Tần Khuynh Dung lập tức phủi sạch chuyện quan trọng nhất, thở dài: “Đại công tử là vì cứu mới thương…”

 

Đường Tiểu Bạch thoáng sững .

 

Ca ca vì chịu nổi chuyện suýt… với Tân Ỷ mà bỏ ? Sao tự dưng hóa thành si tình cứu nữ chính thế ?

 

Tần Khuynh Dung ho khẽ hai tiếng: “Hôm nay… vô ý trúng kế…”

 

Chuyện , trong một quyển tiểu thuyết nữ chủ ngôn tình, thật sự thường thấy — nữ chủ thế lực thần bí bắt cóc, đúng lúc nam phụ phát hiện; trong lúc cứu viện, nam phụ thương nặng, may mắn là nam chủ dẫn tới, cứu cả hai.

 

Đường Tử Khiêm tất nhiên chính là nam phụ .

Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

 

“Việc do , ơn cứu mạng của đại công tử, họ Tần ắt ghi lòng tạc . Sau chỉ cần mở miệng, quyết từ chối.” Tần Khuynh Dung .

 

giờ, nhà họ Đường nào còn tâm trí mà trách hỏi tội?

 

Cố Ngưng trầm mặc giây lát, yếu giọng : “Đi xem ngự y tới .”

 

Đường Kiều Kiều đáp, định bước thì Mạc Cấp xách theo một lão nhân run rẩy bước .

 

Ngự y tới .

Đường Tiểu Bạch còn nhỏ, đến nửa đêm thì chống nổi ngủ . Khi tỉnh , nàng giường .

 

“Người !” Nàng gọi nhảy xuống, tự mặc y phục.

 

Thấy bước , nàng vội hỏi: “Đại công tử thế nào ? Tỉnh ?”

 

“Vẫn —”

 

Mới hai chữ, Đường Tiểu Bạch chạy ngay. Một mạch chạy tới Đông viện, cửa thì sơ ý vấp bậc cửa.

 

May , phía lao tới đỡ lấy.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thai-tu-va-tuyet-hoc-tra-xanh-de-nhat-thien-ha/chuong-190-sao-nguoi-lai-noi-chuyen-voi-cha-ta-nhu-vay.html.]

Ngẩng đầu, nàng thấy ngay chiếc mặt nạ ngọc xanh quen thuộc cùng đôi mắt đen sâu thẳm, liền túm lấy hỏi: “Ca tỉnh ?”

 

“Tỉnh .” Lý Mặc đáp tiện tay cài mấy chiếc cúc áo lệch của nàng.

 

Tiểu cô nương rõ ràng ngủ dậy chạy , áo xiêm và giày thêu đều mặc chỉnh tề, tóc tai mềm mại xõa xuống, đôi mắt tròn xoe vẫn còn chút ngái ngủ.

 

khi câu trả lời, vẻ ngái ngủ liền tan biến, ánh mắt nàng lập tức sáng rực: “Ta gặp ca!”

 

Lý Mặc giữ lấy nàng, đón lấy chiếc áo choàng tỳ nữ mang tới, khoác lên cho nàng: “Chỉ tỉnh một chút, ngủ mất .”

Đường Tiểu Bạch dừng bước:

"Vậy… quấy rầy nữa… Thương thế ? Giải độc ?"

 

Nàng căng thẳng hỏi. Thấy tiểu tổ tông bình tĩnh, nàng cũng  yên lòng vài phần.

 

"Không trúng chỗ hiểm, độc cũng chí mạng, chỉ là giải hết, cần thời gian." Hắn lượt đáp.

 

Đường Tiểu Bạch thở phào, thấy mắt đầy tơ máu, khỏi thương xót: "Ngươi canh ở đây suốt đêm ?"

 

Lý Mặc gật đầu.

 

Với phận của , vốn cần canh, nhưng cũng mừng vì , bằng giờ nàng hỏi, cũng khó mà trả lời.

 

Thấy gật đầu, Đường Tiểu Bạch cảm động: "Hiếm khi ngươi—"

 

Chưa dứt lời, nàng bỗng thấy cúi xuống định xỏ giày cho , liền vội lùi mấy bước: "Không, cần !"

 

Lúc , một bóng lao tới, mạnh mẽ đẩy Lý Mặc : "Vô lễ!" Giọng trong trẻo, ngữ khí sắc bén.

 

Lý Mặc đẩy lùi một bước, chỉ đành thu tay , thản nhiên thẳng.

 

Đường Kiều Kiều trừng mắt liếc , quỳ xuống xỏ đôi giày sắp tuột cho :

"Hiếm cái gì? Ai chẳng canh cả đêm? Chỉ ngươi là yếu đuối, còn để bế về ngủ!"

 

Lúc Đường Tiểu Bạch mới để ý, trong sân còn mấy khác.

 

Đường Thế Cung, Lý Hành Viễn, Tần Khuynh Dung đều ở đó, thấy Cố Ngưng, chắc cũng “yếu đuối” đưa về nghỉ.

 

Đường Thế Cung liếc Lý Mặc một cái, dịu giọng với Đường Tiểu Bạch: "Huynh trưởng con còn nguy hiểm tính mạng, về ngủ thêm ." Rồi gật nhẹ với Đường Kiều Kiều:

"Kiều Kiều cũng về ."

 

Đường Kiều Kiều đáp một tiếng, nắm tay Đường Tiểu Bạch kéo ngoài. Đường Tiểu Bạch còn đầy nghi hoặc, vốn , miễn cưỡng kéo một bước, chợt phía vang lên:

"Chuyện Đại công tử thương, tuyệt đối để lọt ngoài."

 

Giọng nhạt nhòa, như mệnh lệnh.

 

Không Đường Thế Cung . Mà là tiểu tổ tông của nàng.

 

Đường Tiểu Bạch sững, đầu .

 

Trong sân, Đường Thế Cung giữa, Lý Hành Viễn và Tần Khuynh Dung hai bên.

 

Tần Tiêu thì một đối diện ba , dáng thẳng như tùng trúc, hai tay chắp lưng, trông vẻ già dặn tuổi, tăng thêm khí thế.

 

Thoạt , hệt như đang lệnh cho ba , chẳng thấy chút gượng gạo nào.

 

Đường Thế Cung nhíu mày: "Ngày mai là buổi chầu, giấu cũng chẳng bao lâu."

 

Đường Tử Khiêm là quan tứ phẩm, mỗi kỳ chầu đều dự, lý do chính đáng.

 

Chẳng hạn như trọng thương.

 

"Có thể giấu bao lâu thì giấu." Lý Mặc nhạt giọng , "Nếu , buổi chầu ngày mai sẽ bàn việc chọn dẹp thổ phỉ ở Hà Đông.”

 

Con trai thương nặng, dẹp thổ phỉ ?" Đường Thế Cung lộ vẻ tức giận.

 

Lý Mặc vẫn bình thản:

"Đi , cần hỏi Đại công tử." Ngưng một nhịp, giọng kiên quyết:

"Nói tóm , dẹp thổ phỉ Hà Đông , nhất định của chúng !"

 

"Ngươi chuyện với cha như ?" Buổi chiều gặp tiểu tổ tông, Đường Tiểu Bạch nhịn .

 

Loading...