Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 175 – Thế tử?
Cập nhật lúc: 2025-08-15 11:31:14
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nghe thấy tiếng quát , Đường Kiều Kiều thoáng ngẩn . Vừa định lên tiếng, bỗng cổ họng đau nhói, cả bóp chặt, kéo ngược .
Ngay lúc đó, một xông .
“Triệu Cảnh! Ngươi buông nàng !” Lý Dao lao đến, cắn kéo cánh tay đang siết chặt của Triệu Cảnh.
Triệu Cảnh một tay bóp cổ Đường Kiều Kiều, tay hất Lý Dao , ánh mắt vẫn lạnh lùng dán chặt xông phòng.
Người bước , lập tức trừng mắt Đường Kiều Kiều một cái: “Về sẽ tính sổ với !” Rồi chắp tay với Triệu Cảnh, “Tiểu từ nhỏ nuông chiều, để Triệu chê . Về nhất định sẽ nghiêm khắc dạy dỗ.”
Triệu Cảnh rằng, chỉ khẽ hiệu.
Lập tức, mấy từ hai bên rút đao lao tới, thế như vũ bão, sát khí mơ hồ hiện lộ.
Ánh mắt Đường Tử Khiêm chợt lạnh, đang định tay đoạt đao ứng chiến thì bỗng một tiếng “xoẹt” vang lên.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Âm thanh xé lụa chói tai. Trong lòng chợt rung động, ánh mắt vội liếc sang một bên, chiêu thức lập tức ngưng trệ.
Chỉ thấy Đường Kiều Kiều hai tay ôm chặt lấy vạt áo sắp tụt, sắc mặt phẫn uất đến cực điểm.
Một bên tay áo nàng rách nát, bờ vai ngọc ngà trắng mịn lộ , tựa tuyết ngọc ánh sương, khiến mắt Đường Tử Khiêm tức thì đỏ như máu.
“Cẩu tặc!” Chữ còn dứt, vai đau điếng.
Người Triệu Cảnh mang tới đều là cao thủ, Đường Tử Khiêm sơ sẩy một đao c.h.é.m thẳng lên vai.
Máu tươi văng tung tóe.
Hắn loạng choạng một bước, kịp trụ vững vội trở tay ngăn chiêu kế tiếp.
Triệu Cảnh lạnh . Đều là tái sinh, Đường Kiều Kiều đối đầu với , thì chết.
Nếu g.i.ế.c thêm một Đường Tử Khiêm, thì đúng là nhất tiễn song điêu — bất kể đối với Trấn Châu triều đình, phủ Yến Quốc công đều là chướng ngại trừ.
Hắn một tay bóp chặt cằm Đường Kiều Kiều, ngăn nàng vì tính khí cứng cỏi mà tự vẫn, tay chạm tay áo còn , định giở trò cũ.
Bất chợt, một cơn đau buốt truyền đến cánh tay!
Hắn ngoảnh đầu, bàng hoàng Lý Dao.
Nàng hai tay nắm chặt một chiếc trâm vàng, đầu trâm cắm sâu cánh tay .
Máu văng lên khuôn mặt trắng bệch, khiến nàng càng thêm thê thảm đáng thương.
“Buông nàng …” Lý Dao run giọng.
Triệu Cảnh liếc m.á.u tay, lạnh nhạt : “Nàng trong nghỉ , nhanh thôi.”
Vừa dứt lời, chợt thấy đồng tử Lý Dao mở lớn, ánh tràn đầy kinh hoàng — phản chiếu trong mắt nàng là tia sáng lạnh của trường kiếm phía .
Trong chớp mắt, hàn quang xuyên thấu, lưng đau nhức như xé.
Nhanh quá!
Tay mới rời khỏi cằm Đường Kiều Kiều, còn kịp đưa lên cổ nàng thì khác kéo mạnh , vứt xuống đất như bao rác.
Ngã xuống đất, vặn ngửa, thấy Đường Kiều Kiều ngã lòng một nam tử.
Người mày kiếm mắt , tuấn tú phi phàm, chính là long phượng giữa nhân gian.
Kiếp , từng thấy cùng nữ tử họ Tần sánh vai, sáng rực như nhật nguyệt song huy, bên cạnh từng bóng dáng Đường Kiều Kiều.
Vậy mà giờ đây, kẻ ôm Đường Kiều Kiều như thể ôm báu vật trong tay.
Triệu Cảnh bỗng nhiên bật : “Lý Hành Viễn…”
Lý Hành Viễn chẳng thèm lấy một cái, chỉ cúi đầu lo lắng hỏi Đường Kiều Kiều: “Không chứ?” Giọng đầy lo âu, dịu dàng khôn xiết.
Triệu Cảnh đến ho khan một tiếng. Hắn g.i.ế.c Lý Hành Viễn, nhưng Đường Kiều Kiều thành công bám lấy y.
Vậy... là thua ?
“Người rõ chuyện Thái tử ẩn tại phủ Yến Quốc công... ngươi là ai ?” Triệu Cảnh .
Hắn lớn, song Lý Hành Viễn vẫn bỏ sót lời nào.
Nghe , y liền cúi xuống, thụp bên .
“Là ai?” Lý Hành Viễn hỏi.
Thuở , khi Triệu Cảnh trốn về Trấn Châu, mang theo hai tin tức, khiến Lý Hành Viễn thể xuống tay.
Một là, Thái tử đang ẩn trong phủ Yến Quốc công.
Hai là, trong phủ còn khác cũng tung tích Thái tử.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thai-tu-va-tuyet-hoc-tra-xanh-de-nhat-thien-ha/chuong-175-the-tu.html.]
Triệu Cảnh vẫn chần chừ chịu tiết lộ phận , mà nay lâm đường cùng, chịu mở miệng?
Lý Hành Viễn ánh mắt nghiêm nghị, trong lòng sinh mối nghi ngờ. Triệu Cảnh mỉm , hạ giọng thấp đến mức chỉ hai họ .
Ánh mắt Lý Hành Viễn biến hóa liên tục, lạnh lẽo chằm chằm .
Triệu Cảnh bật ha hả.
Chẳng mấy tiếng, m.á.u trong cổ họng liền dâng trào, khiến tiếng đứt đoạn.
Hắn ho mò tay về phía Lý Dao.
Nàng từ giường lao xuống vội vàng, chỉ mang đôi hài mỏng bằng lụa màu nhạt, dính bụi và máu, nhưng vẫn toát vẻ cao quý, thanh tịnh nhiễm bụi trần.
“A Dao...” Hắn nắm lấy vạt áo nàng, khẽ gọi.
Lý Dao vẫn giữ nguyên tư thế cầm trâm vàng, thất thần , lấy một động tác.
Hắn ngẩng đầu, nàng nở nụ .
“A Dao... nếu kiếp ... ... sẽ tìm nàng... tìm nàng...”
Ánh mắt nàng dần thần, mắt hoen lệ, khi lắc đầu thì nước mắt rơi xuống, rơi mặt , nóng rực.
“A Dao...” Hắn dùng chút tàn cuối cùng nắm lấy cổ chân nàng, “Lần ... nhất định... nhất định để ai... chia cách chúng nữa...”
Sức nơi tay buông lơi, chỉ chốc lát , trâm vàng trong tay Lý Dao cũng rơi xuống đất.
Nàng quỳ sụp bên , ngơ ngẩn Triệu Cảnh. Hắn mở to mắt, khuôn mặt còn vương nụ nhàn nhạt.
Nàng thì thào: “Chàng đừng đến tìm nữa... đừng nữa...”
Triệu Cảnh đáp.
Lý Hành Viễn đưa tay kiểm tra thở, : “Chết .”
Ánh mắt nàng khẽ động, run run đưa tay , dò thử mạch . Sắp chạm tới thì đột ngột đổi hướng, đặt tay lên mặt .
Mặt vẫn còn ấm.
Trán cũng .
khi tay nàng lướt qua mắt, bỗng khép mi, giống hệt như đang ngủ yên.
“Triệu Cảnh...” nàng khẽ gọi, nước mắt trào dâng.
...
Lý Hành Viễn lắc đầu, dậy thì bên cạnh tiếng hỏi: “Chết thật ? Chết hẳn chứ?”
Giọng hậm hực mà cao ngạo, vẫn như tràn đầy sinh khí, dường như chuyện chẳng hề lay động nổi nàng.
Lý Hành Viễn bật : “Chết hẳn , c.h.ế.t đến chẳng thể sống nổi.”
Vừa dứt lời, đầu thì thấy một mảng da thịt trắng như ngọc. Cổ thon dài, xương cốt như tạc, đường viền bờ vai ẩn hiện như núi tuyết gợn sóng, khiến Lý Hành Viễn nhất thời sững mắt.
“Chát!” Đường Kiều Kiều tay trái giữ chặt cổ áo, tay vung lên tát thẳng mặt , giận dữ quát: “Ngươi gì đấy! Không thấy đại công tử thương ? Còn mau tới giúp!”
Lý Hành Viễn xoa mặt, cởi áo ngoài khoác lên vai nàng.
Bên ngoài, giao chiến dứt.
Lý Hành Viễn đến một . Dù rời vội vã, các cao thủ cận vẫn theo sát phía .
Khi tiến cứu , những kẻ còn đánh tới tiếp ứng cho Đường Tử Khiêm.
Khi đại tiểu thư gọi giúp, Đường Tử Khiêm cũng kết thúc trận đánh, tới gần, tiện tay cởi áo khoác lên Đường Kiều Kiều cho áo Lý Hành Viễn.
Áo của Lý Hành Viễn tiện tay ném sang một bên, Đường Tử Khiêm xoa đầu Lý Dao, ngẩng lên hỏi: “Vừa Triệu Cảnh với ngươi điều gì?”
“Không gì quan trọng.” Lý Hành Viễn đáp qua loa, “Các trở về , chỗ để lo liệu.”
“Ngươi lo liệu?” Đường Tử Khiêm bật lạnh. “Bình Dương quán xảy chuyện, đến lượt ngươi thu xếp? Thân phận của ngươi chỉ e chịu nổi một cuộc điều tra .”
Lý Hành Viễn đưa mắt đám trói ngoài : “Những kẻ mang .”
Đám thuộc hạ Triệu Cảnh mang đến tất nhiên là của phủ Thường Sơn vương, thể rơi tay cấm quân.
Đường Tử Khiêm nhếch môi : “Ngươi nghĩ... bọn chúng sẽ lời ngươi ?”
Lý Hành Viễn đáp, xoay thẳng ngoài.
Đám bên ngoài thấy rõ diện mạo , sắc mặt liền đại biến: “Thế tử!”
“Thế tử?” Đường Kiều Kiều ngẩng đầu, trừng mắt .