Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 143: Một lời không hợp liền giao đấu.
Cập nhật lúc: 2025-07-03 06:11:33
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sáng sớm, khi vầng dương còn chưa hiện rõ, sương trắng hãy còn lững lờ chưa tan, Đường Tiểu Bạch khoác áo choàng bạc, đội mũ nhỏ cùng màu, toàn thân tròn vo như một cục tuyết, từ cổng chính phủ Yến Quốc công chậm rãi bước ra.
Nàng vừa đi vừa ngầm đếm ngược số ngày còn lại đến kỳ nghỉ, nào ngờ ngẩng đầu lên liền bắt gặp tiểu xa phu dung mạo tuấn tú đang đứng chờ trước xe ngựa, người quen thuộc kia lại một lần nữa xuất hiện.
Hôm nay trông có vẻ tinh thần hơn hẳn ngày hôm qua.
Trên người mặc áo bông xanh mới tinh, dù là y phục mùa đông dày nặng cũng không thể che lấp thân hình cao ráo tuấn tú. Khác với nàng, mỗi khi khoác áo đông vào là liền tròn như quả cầu.
Dù người ấy anh tuấn tiêu sái, song Đường Tiểu Bạch giờ phút này chẳng còn tâm trí để ngắm nữa.
“Không phải đã bảo ngươi ở nhà tĩnh dưỡng rồi sao?” Đường Tiểu Bạch nhíu mày, không vui hỏi.
“Chỉ là đến nghe giảng, không có gì trở ngại.” Tiểu xa phu đáp lời ngoan ngoãn, đôi mắt đen láy ánh lên vẻ thành khẩn cùng khát vọng cầu học.
Đường Tiểu Bạch liền tin. Một hài tử yêu thích đèn sách, còn có thể mang tâm tư xấu sao?
Thế là nàng gọi người khác đánh xe, để hắn ngồi bên cạnh nàng, trên đường thuận tiện giảng lại những nội dung học gần đây.
Vào đến thư viện, lúc đầu mọi sự vẫn yên ổn.
Cho đến khi Phó Tuyên xuất hiện trước cửa lớp học của lớp Ất.
“Đường Nhị tiểu thư .” Phó Tuyên không vòng vo, gọi thẳng tên nàng. Đường Tiểu Bạch liền cảm thấy sau lưng có gì đó bất thường.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tiểu tổ tông đang chậm rãi thu lại ánh mắt, khẽ mỉm cười, biểu tình bình lặng không chút gợn sóng.
“Nhị tiểu thư, có thể ra ngoài một chuyến không?” Phó Tuyên nói tiếp.
Đi thì đi.
Đường Tiểu Bạch đứng dậy. Chuyện họ Phó bêu xấu huynh trưởng và tỷ tỷ nàng, nhất định phải phân rõ trắng đen mới được.
Ra đến ngoài lớp, Đường Tiểu Bạch nhàn nhạt hành lễ, mở lời hỏi: “Phó sư huynh có điều chi dạy bảo?”
Phó Tuyên cau mày nhìn nàng một cái, lại liếc về phía sau.
Đường Tiểu Bạch quay đầu lại, vừa vặn thấy trong mắt thiếu niên kia còn sót lại một tia hàn ý chưa kịp thu về.
Song khi hắn thấy nàng ngoái đầu, lập tức thu hồi thần sắc, cúi mắt mỉm cười, dáng vẻ ngoan ngoãn mềm mỏng.
Đường Tiểu Bạch âm thầm thở dài, thu ánh nhìn lại, nhàn nhạt nói: “A Tiêu là người của ta, Phó sư huynh có gì cứ nói.”
Phó Tuyên nhìn thiếu niên phía sau nàng khẽ nhếch môi, rồi thu ánh mắt về lại nơi tiểu cô nương đang mang theo địch ý rõ ràng, khẽ nhíu mày hỏi:
“Tuân Tử, đã học thuộc chưa?”
Đường Tiểu Bạch mỉm cười:
“Phó sư huynh xưa nay vốn chẳng ưa người của phủ Yến Quốc công, cớ sao hôm nay lại quan tâm ta có thuộc sách hay chưa?”
Phó Tuyên ngắm nàng một hồi, bỗng dưng đưa mắt nhìn về xa, hỏi: “Là do Ngụy Tùy nói với ngươi?”
Đường Tiểu Bạch nhìn theo, chỉ thấy vạt áo đỏ phấp phới biến mất nơi hành lang.
“Là ai nói thì có gì quan trọng ?” Đường Tiểu Bạch quay đầu, nhìn hắn, “Phó sư huynh có thừa nhận không?”
Phó Tuyên gật đầu: “Phó mỗ thừa nhận.”
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Một luồng tức giận xộc thẳng lên đầu, Đường Tiểu Bạch bật cười lạnh:
“Tỷ tỷ ta mười hai tuổi đã chủ trì công vụ trong phủ, huynh trưởng ta mười lăm tuổi đã ra trận g.i.ế.c giặc, còn ngươi, so với họ chẳng qua là một công tử chơi bời. Không ưa? Ngươi xứng để không ưa sao?”
Vừa dứt lời, phía sau truyền đến tiếng bước chân lảo đảo, tiếp đó là giọng Ngụy Tùy cố nén cười: “Phó Cửu… công tử phong lưu…”
Phó Tuyên không vì lời ấy mà đổi sắc, chỉ đợi nàng dứt lời rồi mới mở miệng:
“Đường Tử Khiêm bảy tuổi từng đốt râu phu tử, chín tuổi chọc giận Bình Dương công chúa, mười tuổi phá rối Tây thị, mười hai tuổi hủy hoại Khổng miếu, mười ba b.ắ.n bị thương quan viên Lễ bộ, mười lăm tuổi vì làm hỏng đèn ngự tứ mà bị phạt đi Lương Châu sung quân.”
Đường Tiểu Bạch đỏ mặt trắng mặt xen lẫn. Nàng thật không ngờ huynh trưởng mình lại có nhiều chiến tích như vậy.
“Về phần đại tiểu thư của quý phủ, Phó mỗ không tiện nhiều lời, nhị tiểu thư có thể tự mình dò hỏi.”
Dù thua người không thể thua thế, Đường Tiểu Bạch vẫn cố giữ vẻ cứng cỏi: “Đều là lúc nhỏ nông nổi mà thôi.”
Phó Tuyên không phản bác, chỉ chậm rãi nói:
“Phủ Yến Quốc công hành sự càn rỡ, xác thực không hợp với Phó mỗ. Nhưng thấy nhị tiểu thư cung kính sư trưởng, tâm tính thuần lương, lại sáng dạ siêng học, Phó mỗ không đành để ngọc quý bụi mờ, mới mạo muội đôi lời, mong được lượng thứ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thai-tu-va-tuyet-hoc-tra-xanh-de-nhat-thien-ha/chuong-143-mot-loi-khong-hop-lien-giao-dau.html.]
Tuy được tán dương khiến lòng dạ hư vinh dâng trào, nhưng nhớ đến huynh trưởng và tỷ tỷ, Đường Tiểu Bạch chỉ hừ nhẹ:
“Phó sư huynh nhìn lầm rồi. Phủ Yến Quốc công hành sự càn rỡ, ta là người của phủ Yến Quốc công, tự nhiên cũng là kẻ hành sự càn rỡ. Huynh trưởng ta đập Khổng miếu, ta từng vẽ bậy lên đầu sư tử đá trước Khâm Thiên Giám.”
Phó Tuyên bỗng bật cười, giọng điệu ôn hòa:
“Ai chẳng từng nông nổi. Phó mỗ năm xưa cũng vì trẻ người non dạ mới buông lời phê phán phủ Yến Quốc công.”
Đường Tiểu Bạch nheo mắt nhìn hắn. Là có ý gì?
“Chuyến đi Hà Đông lần này, Phó mỗ tận mắt chứng kiến Đường tướng quân khi cần thì lĩnh binh chế trận, khi lui thì tính kế trong màn trướng, quả là nhân tài kiệt xuất. Có lẽ thuở nhỏ từng ngông cuồng, nhưng nay đã hoàn toàn thay đổi, đủ làm trụ cột quốc gia. So với Đường tướng quân, Phó mỗ thực cảm thấy hổ thẹn.”
Phó Tuyên cảm thán: “Đi xa ba ngày, phải nhìn lại bằng con mắt khác. Trước kia là Phó mỗ đã nói lời không phải.”
Thấy đối phương nhận sai, Đường Tiểu Bạch cũng phần nào nguôi giận, sắc mặt hòa hoãn lại:
“Ngươi biết vậy là tốt rồi… Nhưng nghe nói chuyến cứu tế Hà Đông này, Phó sư huynh cũng góp phần không nhỏ. Tuy không bằng huynh trưởng ta, nhưng cũng xem như không tệ. Ngày sau vào triều làm quan, ắt cũng có thể vì dân vì nước.”
Phó Tuyên mỉm cười:
“Phó mỗ có một câu từng nói vẫn không sai – nhị tiểu thư quả thực là người hiếm thấy trong phủ Yến Quốc công, vừa cần mẫn học hành, lại thuần hậu lương thiện.”
Đường Tiểu Bạch mặt hơi đỏ lên: “Phó sư huynh quá khen.”
“Tuân Tử, đã thuộc lòng chưa?”
Tuy trong lòng đã nhủ thầm sẽ không học bổ túc với Phó Tuyên nữa, nhưng thân thể lại rất thành thực, vẫn cứ đem Tuân Tử ra học thuộc.
Bởi lẽ, không thể đối nghịch với tri thức. Phó Tuyên hỏi:
“Có chỗ nào khó hiểu không?”
Đường Tiểu Bạch đáp: “Quả thực có mấy đoạn còn chưa hiểu lắm...”
Phó Tuyên liền nói: “Vậy theo ta, ta giảng giải cho muội rõ.” Dứt lời, liền xoay người bước đi trước.
Đường Tiểu Bạch đang định bước theo—
“Nhị tiểu thư!”
Nàng lập tức dừng chân. A đúng rồi! Tối qua nàng vừa hứa với tiểu tổ tông rằng sẽ không cùng Phó Tuyên học nữa!
Đường Tiểu Bạch liền ho khan mấy tiếng, nghiêm giọng nói:
“Phó sư huynh, dẫu có chỗ chưa thông, thì cũng đã có Đường Tiêu dạy ta, không dám làm phiền sư huynh.”
Phó Tuyên quay đầu, nhìn về phía thiếu niên sau lưng nàng.
Người này tên gọi là Đường Tiêu, hắn cũng có ấn tượng— không chỉ vì từng tỉ thí với Công Tôn Dịch, mà chuyến đi Hà Đông lần này cũng từng vài lần chạm mặt.
Lúc tỉ thí cũng xem như có chút nổi bật, nhưng ở Hà Đông lại không có hành động nào khác biệt, chỉ một mực đi theo Đường Tử Khiêm như kẻ tuỳ tùng.
Phó Tuyên hơi nhíu mày, hỏi: “Ngươi cũng từng đọc Tuân Tử ?”
Thiếu niên gật đầu, thần sắc tuy bình thản, nhưng giữa hàng mi đáy mắt lại toát lên vẻ tự tin.
Phó Tuyên chau mày.
Thông thường, học trò mới nhập môn đều học từ Thiên Tự Văn, Cấp Cứu Thiê》, sau đó đến Nhĩ Nhã, Thuyết Văn,rồi mới học Tứ Thư.
Tứ Thư ngôn giản ý thâm, lại nhiều chú giải, không khổ công ba năm khó mà hiểu được thấu đáo.
Tiếp theo là Ngũ Kinh, Thất Kinh, Thập Tam Kinh — các bộ kinh lớn ấy, đa phần học giả chỉ chọn một vài để nghiên cứu chuyên sâu.
Mà Tuân T》 thì không nằm trong các bộ kinh chính thống, cũng không được đương thời coi trọng, học trò trẻ tuổi lại càng hiếm người đọc.
Đường tiểu cô nương kia có khi chỉ là tình cờ đọc vài câu cũng không lấy gì làm lạ.
Nhưng thiếu niên trước mắt đây, tuổi chỉ mới mười bốn, lại dám nói từng học Tuân Tử khiến người khác khó tin.
Phó Tuyên liền ra câu chất vấn:
“Tuân Tử nói: ‘Tính người vốn ác, cái thiện là do học mà thành’; còn Mạnh Tử lại nói: ‘Con người không ai là không thiện’. Vậy theo ngươi, ai đúng ai sai, ai hơn ai kém?”
Đường Tiểu Bạch nghe vậy, trong lòng khẽ chấn động.
Hiện nay đám hậu sinh sao mà tranh thắng dữ vậy? Nói chưa được mấy câu, đã muốn đấu khẩu rồi?