Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 142: Hẹn ước tương lai.
Cập nhật lúc: 2025-07-02 13:15:06
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Không nhấc tay lên được?”
Ánh mắt Đường Tiểu Bạch dừng nơi tay, rồi chậm rãi dời lên bờ vai hắn.
“Hôm rời khỏi Thái Nguyên, có kẻ hành thích Tấn vương.”
Đường Tiểu Bạch hít sâu một hơi, thất thanh thốt lên: “Kẻ hành thích Tấn vương thì liên can gì đến ngươi!”
Lý Mặc bật cười khẽ, nói:
“Kẻ hành thích Tấn vương, đích xác chẳng liên can gì tới ta. Chỉ là... bọn chúng chưa chắc đã nhằm vào Tấn vương.”
Thân là hậu nhân nhà họ Tần, hắn dâng lên một triệu đấu lương thực, dù tỏ rõ lòng quy thuận, song Lý Sơ vẫn luôn giữ lòng đề phòng, cảnh giác với hắn.
Lần này chẳng qua là thăm dò, chưa thực sự hạ sát thủ.
Nhưng Đường Tiểu Bạch đâu thể biết được thật giả, nghe xong liền sốt ruột: “Bị thương ở đâu? Nặng không?”
Nàng toan vươn tay chạm vào vai hắn, lại không biết nên đặt tay nơi nào cho phải.
“Không nặng.”
Lý Mặc đặt tay lên vai trái: “Lúc trở về đã mời Phong đại phu xem qua, tĩnh dưỡng nửa tháng là ổn. Chỉ là trong nửa tháng này, không thể đánh xe cho nhị tiểu thư rồi.”
“Đánh xe gì chứ…”
Đường Tiểu Bạch nhíu mày lẩm bẩm, ánh mắt vẫn không rời khỏi vết thương kia, thậm chí còn có ý định gỡ áo hắn ra xem cho rõ.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Bị nàng nhìn chằm chằm, Lý Mặc hơi ngượng, vội kéo chặt áo choàng, che kín bả vai.
Đường Tiểu Bạch bật cười khúc khích, khẽ dời mắt, hỏi: “Là do chuyện của thương hộ họ Tần phải không?”
“Ngươi cũng biết rồi sao?”
Đường Tiểu Bạch gật đầu: “Ngươi định nhân cơ hội cứu tế lần này, giúp nhà họ Tần lật lại án xưa?”
Lý Mặc hơi bất ngờ vì nàng cũng biết rõ chuyện cũ của Tần gia, song không hỏi thêm, chỉ lắc đầu:
“Tấn vương đã sớm nghi ngờ thân phận của ta, ta liền thuận thế nhận lấy. Chỉ là vụ án của Tần gia thiếu bằng chứng, lần này mời Phong đại phu tới, chẳng qua là muốn dẫn rắn ra khỏi hang.”
Tội danh Tần gia là câu kết giặc ngoại, không dễ gì rửa sạch.
Sau khi tiếp xúc vụ án này, hắn phát hiện phía sau còn có ẩn tình, thế nên mới lập kế, một lần nữa đẩy Tần gia ra trước ánh sáng.
“Việc này quá nguy hiểm.” Đường Tiểu Bạch thấp giọng nói. Trong cốt truyện cũ, quá trình Lý Sơ xử lý Tần Thiên nhẹ nhàng chẳng đáng nhắc đến.
Hiện tại tuy cục diện đã khác xưa, song vẫn khiến người ta thấp thỏm lo âu. Chẳng phải đã bị thương rồi đấy sao?
“Bọn chúng không định g.i.ế.c ta, chỉ là muốn thăm dò.” Lý Mặc khẽ an ủi.
Đường Tiểu Bạch hừ lạnh: “Nếu ngươi quá yếu, e rằng bọn chúng cũng không ngại ra tay diệt trừ.”
Lý Mặc mỉm cười: “Cũng may nhị tiểu thư dạy dỗ có phương pháp, ta chưa đến nỗi yếu đuối như thế.”
Đường Tiểu Bạch bật cười:
“Ta dạy dỗ gì chứ! Bây giờ ngươi mang họ Đường, ca ca ta nhất định sẽ che chở cho ngươi.”
Nghĩ đến việc hai nhà đã buộc chặt số mệnh, nàng liền cảm thấy khoái chí.
“Đúng vậy, hiện tại ta đã là người của phủ Yến Quốc công, Lý Sơ chẳng dám làm càn.”
Thiếu niên cười trong mắt, giọng nói khàn nhẹ, mang theo ba phần dịu dàng.
Chỉ là chiếc mặt nạ ngọc xanh trên mặt vẫn ánh lên hàn quang dưới trăng, khiến dung mạo ấy thêm vài phần lạnh lẽo.
Đường Tiểu Bạch đưa tay định tháo mặt nạ.
Hắn phối hợp cúi đầu, động tác ngoan ngoãn đến mức gần như cung kính.
Mặt nạ rời xuống, lộ ra dung nhan tuấn tú không tì vết, xen lẫn khí chất trong trẻo, non nớt của thiếu niên, tựa như tiên đồng hạ thế. So với vẻ trầm mặc, âm u ban ngày, giống như là hai người khác biệt.
Đường Tiểu Bạch thầm thở dài, khẽ chạm vào dấu hằn trên trán hắn: “Đeo cái này có thấy khó chịu không?”
Lý Mặc lắc đầu.
“Khi nào mới có thể tháo ra?” Đường Tiểu Bạch hỏi.
Lý Sơ đã động thủ với tiểu tổ tông, ắt hẳn là bởi hắn đã để lộ thân phận là huyết mạch Tần gia. Thân phận đã bại lộ, mặt nạ giữ lại làm gì?
Thế nhưng, Lý Mặc vẫn lắc đầu: “Thời cơ vẫn chưa tới.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-va-tuyet-hoc-tra-xanh-de-nhat-thien-ha/chuong-142-hen-uoc-tuong-lai.html.]
Đường Tiểu Bạch lật mặt nạ trong tay, thầm nghĩ, không biết có thể đổi sang chất liệu thông khí hơn không. Mùa hè đến, e rằng sẽ ngột ngạt lắm.
“Nhị tiểu thư...” – tiểu tổ tông lại dùng giọng khàn khàn kia gọi nàng.
Nghe thì hay, nhưng không hiểu sao khiến lòng nàng bối rối.
“A Tiêu.” Đường Tiểu Bạch hít sâu một hơi, nắm tay chàng, nghiêm túc nói:
“Trước kia là ta quá cứng nhắc. Nhưng ngươi phải hiểu, chúng ta cũng đã trưởng thành rồi—”
Thấy chắn định mở miệng, nàng liền ngắt lời:
“Đừng nói mấy câu như ‘không muốn lớn lên’. Ngươi còn rõ hơn ta, tuổi thơ yếu đuối bất lực thế nào. Chúng ta ai chẳng mong lớn lên để được tự do hơn, mạnh mẽ hơn, thực hiện điều mình hằng mong mỏi.”
Không biết hắn có nghe lọt tai hay không, chỉ trầm mặc nhìn nàng thật lâu, rồi mới nói:
“Không phải cứ trưởng thành là nhất định phải xa rời nhau—”
Đường Tiểu Bạch gật đầu: “Đương nhiên rồi—”
“ Ta có thể cưới người.”
“Khụ khụ khụ khụ khụ...”
Đường Tiểu Bạch bị sặc nước bọt, ho đến mức suýt nghẹt thở. Lý Mặc chau mày, nhẹ tay vỗ lưng cho nàng.
Mãi lâu sau nàng mới ngừng ho, ngẩng đầu nhìn chàng, bật cười: “Ngươi còn nhỏ thế kia, đã tính chuyện cưới xin rồi sao?”
“Chẳng lẽ người không bằng lòng?” Lý Mặc thấy nàng cười thì đỏ mặt, vội giấu vẻ ngượng ngùng bằng cách cố làm ra vẻ điềm tĩnh.
Đường Tiểu Bạch vừa cười vừa lắc đầu: “Ta còn nhỏ, nói mấy chuyện này không phải quá sớm sao?”
Lý Mặc đáp một cách rất nghiêm túc: “Ta nghe nói còn có người đính hôn từ trong bụng mẹ nữa kìa.”
Đường Tiểu Bạch cười rộ: “Nhưng ngươi cũng nhỏ a! Ta lại thích người lớn hơn một chút!”
Vừa dứt lời, trong đầu Lý Mặc liền hiện lên vẻ đạo mạo giả dối của Phó Tuyên, mắt trầm xuống:
“Đợi người lớn có thể gả đi, ta cũng đã trưởng thành!”
Thiếu niên nhỏ tuổi nói ra lời trịnh trọng như vậy, trong mắt Đường Tiểu Bạch chỉ thấy vừa buồn cười vừa đáng yêu. Nàng gật đầu đáp:
“Vậy chờ ngươi lớn rồi hãy nói.”
Ngẫm lại, trước đây đúng là không cần thiết phải tuyệt tình như thế.
Tiểu tổ tông còn nhỏ, sao có thể hiểu rõ tình yêu là gì, đối với nàng chẳng qua là vài phần ỷ lại xen lẫn chiếm hữu.
Qua thêm vài năm, khi hắn trưởng thành, ắt sẽ để mắt đến những cô nương cùng trang lứa, lúc ấy có muốn ngăn cũng chẳng được.
Lùi một vạn bước mà nói, nếu hắn không chuyển ý, đợi khi hắn lớn, lòng dạ kiên định hơn, lúc ấy nàng từ chối cũng chưa muộn.
“Được.”
Lý Mặc nhìn nàng thật sâu: “Vậy người chờ ta.”
“Ừ, ta chờ ngươi.” Đường Tiểu Bạch mỉm cười đáp lời.
Tim Lý Mặc lập tức đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, đầu óc cũng hơi choáng váng.
Nàng đã đáp ứng rồi...
Nhị tiểu thư vẫn còn nhỏ, đợi nàng trưởng thành, đợi hắn công thành danh toại, khi ấy tất cả sẽ vừa khéo.
“Thời gian không còn sớm, nhị tiểu thư mau trở về nghỉ ngơi thôi, mai còn phải sớm đến thư viện.”
Lý Mặc ôn nhu nhìn nàng, trong lòng thầm nghĩ, đây chính là thái tử phi, là hoàng hậu tương lai, càng phải đối đãi tốt hơn.
Mà Đường Tiểu Bạch – người đã vô tình bị dán nhãn – chỉ cười híp mắt, dịu dàng dặn lại:
“Ngươi cũng nghỉ ngơi sớm đi. Tết sắp đến rồi, không cần tới thư viện nữa, cứ ở trong phủ dưỡng thương cho tốt!”
Lý Mặc chỉ cảm thấy, sau khi nàng hứa hẹn cùng hắn về tương lai, thái độ và cử chỉ lại khôi phục sự thân thiết như xưa, khiến lòng hắn nổi gió, lâng lâng trên mặt đất. Nàng nói gì, hắn cũng không nghe rõ, chỉ mỉm cười gật đầu theo bản năng.
Thấy nàng vẫy tay cáo biệt, Lý Mặc bỗng nhớ tới một việc, liền gọi giật nàng lại:
“Nam nữ khác biệt, nhị tiểu thư không tiện cùng Phó Cửu đọc sách. Nếu có sách gì muốn học, ta có thể dạy.”
Dẫu có thứ hắn chưa từng học qua, cũng có thể học trước, rồi lại truyền dạy cho nàng. Dù thế nào, cũng không đến lượt kẻ khác dạy thay.
Nàng chớp mắt, khẽ cười đầy tinh nghịch: “Ta vốn chẳng có ý định theo Phó Cửu học hành đâu!”
Lý Mặc nghe vậy, tim như thể hóa thành mây, một lần nữa bồng bềnh trôi nổi—