Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 128 – Mượn danh nàng để gặp riêng.

Cập nhật lúc: 2025-06-25 12:42:23
Lượt xem: 41

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đường Tiểu Bạch cố ý bỏ buổi học môn bắt buộc của mình, chỉ để đến thăm Trương tiên sinh đang bị đạo đức trói buộc, ai ngờ còn chưa kịp nói chuyện thì đã bị lôi đi dự thính một tiết học của lớp cao niên. Đến khi có thể trò chuyện với người trong cuộc, trời cũng đã về chiều.

 

 Trương tiên sinh thần sắc như thường, tâm trạng ổn định:

“Công Tôn muốn ứng thí xuân vi năm sau, định nhờ ta viết cho một phong thư tiến cử, tiến cử hắn vào danh sách hương cống của huyện Lam Điền mùa thu này.”

 

Đường Tiểu Bạch bật cười thành tiếng:

“Hắn tháng Tám mới đến thư viện nhập học, tháng Chín đã muốn quay về thi hương cống, năm sau tháng Hai lại dự xuân vi… Nói cho cùng chẳng phải là đến chỉ để xin thư tiến cử của tiên sinh thôi sao?”

 

Tháng Hai sang năm, chính là kỳ thi tam niên một lượt của Thượng thư tỉnh – tức là xuân vi.

 

Thí sinh tham dự xuân vi có thể là sinh đồ xuất thân từ Quốc tử giám và các học phủ chính quy, cũng có thể là những hương cống được chọn lọc qua khoa khảo cấp châu huyện.

 

Muốn ứng thí hương cống, bắt buộc phải có người tiến cử bảo đảm.

 

Mà Trương thị xứ Tề Châu danh vọng lẫy lừng, một phong thư đề chữ của  tiên sinh Trương  nặng tựa ngàn vàng.

 

Có điều... cách làm của Công Tôn Dịch này khiến người ta chướng mắt.

 

“Quá vội vàng, hóa ra hấp tấp! Hấp tấp đến mức mất cả chừng mực!” Một trong năm người lớp Giáp – Đào Phần lắc đầu than thở.

 

Trương tiên sinh đưa mắt nhìn hắn một cái, giọng ôn hòa:

“Quân tử không luận lỗi người khác.”

 

Đào Phần vội đứng dậy, cung kính cúi đầu: “Học trò biết lỗi.”

 

Đường Tiểu Bạch ở bên len lén che miệng cười.

 

Tiên sinh tuy rằng nói không trách, nhưng không phải câu đó cũng ngầm chê trách Công Tôn Dịch hay sao?

 

“Công Tôn  là người huyện Lam Điền, sao không mời hương lão trong huyện làm bảo chứng, mà phải lao công nhọc sức lên tận kinh thành?” Cố Hồi nghi hoặc hỏi.

Đường Tiểu Bạch liếc mắt nhìn hắn một cái.

 

Cố Hồi vẫn còn đơn thuần lắm.

 

Công Tôn Dịch bỏ gần tìm xa, tám phần là do ở quê không có mấy ai ưa nổi hắn.

 

Mang bộ dạng cả người đều toát lên phẫn khí như thế, người thường ai mà chịu cho nổi?

 

Trương tiên sinh không hay chê  người, bởi thế cũng không đáp lại câu hỏi ấy.

 

Nhưng đã có kẻ khác lên tiếng thay:

 

“Thi hương trọng tài lẫn đức, Công Tôn nhập học chưa được một tháng, Trương tiên sinh gặp hắn cũng không tới mười lần, sao có thể bảo chứng cho hắn được?”

 

Chúng học trò đồng loạt quay đầu, hướng về phía người mới tới thi lễ: “Lâm tiên sinh!”

 

Lâm Hư Kỷ vận một thân đạo bào trắng, tay chắp sau lưng, tay áo rộng buông thõng, từng bước ung dung đi vào giảng đường, vừa cười nói:

 

“Huống hồ Công Tôn tuy có thể đỗ vào hạng Giáp, nhưng  văn chương vẫn còn non kém, nếu sang xuân dự thi  có phần miễn cưỡng. Dẫu có lọt qua cũng không thể giành thứ hạng cao.”

 

Tuy rằng nét mặt ôn hòa, song lời lẽ lại thẳng thắn vô cùng.

 

“Các trò được xét vào hạng Giáp trong thư viện này, nhưng so với những nhân tài kiệt xuất của Quốc tử giám, vẫn còn thua kém một bậc.” Hắn dừng một chút, rồi nói tiếp, “Ngoại trừ Phí Tuyên.”

 

Phí Tuyên bước ra thi lễ: “Tiên sinh quá lời.”

 

Lâm Hư Kỷ mỉm cười, khẽ gật đầu, rồi nói với Trương tiên sinh:

 

“Ta có lời muốn nói riêng với Trương tiên sinh.”

 

Chúng học trò hiểu ý, liền cáo lui.

 

 

Đường Tiểu Bạch cũng đang định lui, thì Lâm Hư Kỷ chợt gọi: “Nhị tiểu thư—”

 

Nàng dừng lại: “Tiên sinh có điều gì dạy bảo?”

 

Lâm Hư Kỷ cười ôn hòa: “Chuyện hôm nay, đa tạ nhị tiểu thư ra tay tương trợ.”

 

Đường Tiểu Bạch thoáng ngượng: “Chỉ là bổn phận của học trò mà thôi.”

 

Lâm Hư Kỷ vẫn cười, tiếp lời:

 

“Công Tôn xuất thân nghèo hèn, thuở nhỏ thường bị xóm giềng chèn ép, mẫu thân hắn làm nghề giặt áo đổi lấy giấy mực cho con học hành. Mẫu thân mất, hắn tự nguyện nhận tổ quy tông về bên họ ngoại để có điều kiện tiếp tục đèn sách—”

 

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Đường Tiểu Bạch nhíu mày, thoáng kinh ngạc. Thì ra thân thế Công Tôn Dịch đã bị điều tra tường tận đến thế.

 

Quả là Hỗn Thiên thư viện không phải chốn đơn giản!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thai-tu-va-tuyet-hoc-tra-xanh-de-nhat-thien-ha/chuong-128-muon-danh-nang-de-gap-rieng.html.]

 

Nhưng Lâm viện trưởng kể cho nàng biết những điều này để làm gì?

 

Đang ngẫm nghĩ, nàng vô tình nhìn sang tiểu tổ tông bên cạnh đang trầm mặc, trong lòng sáng tỏ — thì ra là mượn cớ để gặp riêng.

 

Hỗn Thiên thư viện  là thế lực dưới trướng tiểu Thái tử, mà tiểu tổ tông nhà nàng lại là người của tiểu Thái tử, vậy nên mượn nàng làm cớ để hội kiến cũng không phải chuyện gì lạ.

 

“Công Tôn có tư chất, cũng chịu khó học, các tiên sinh trong viện đều đã xem văn bài của hắn, cho rằng có thể đỗ xuân vi. Chỉ tiếc tính hắn quá hiếu thắng. Nếu để Trương tiên sinh viết thư tiến cử, tất có kẻ đẩy hắn lên làm người đầu tiên từ thư viện vào triều đình, khi ấy... e rằng là phúc ít họa nhiều.”

 

“Nhưng cũng không thể buông tay mặc kệ,” Trương Ẩn nói, “chuyện hôm nay,  đã lan truyền ra ngoài.”

 

 

“Chi bằng để ta đứng ra, trục xuất hắn khỏi thư viện?” Lâm Hư Kỷ nói đoạn, quay sang nhìn Đường Tiểu Bạch, “Nhị tiểu thư thấy thế nào?”

 

Đường Tiểu Bạch: …

 

Nhị tiểu thư thì thấy được cái gì?

 

Nàng lập tức quay đầu nhìn tiểu tổ tông: “A Tiêu thấy sao?”

 

Ba người còn lại trong phòng đều sững sờ.

 

Lâm Hư Kỷ quay đi mỉm cười, Trương Ẩn cũng không nhịn được bật cười khẽ.

 

Lý Mặc khẽ ho khan hai tiếng, rồi nói: “Không—”

 

“Tiên sinh! Nhị tiểu thư!” Bên ngoài có người hấp tấp chạy vào bẩm, “Công Tôn tỉnh rồi!”

 

Khi Đường Tiểu Bạch đến nơi, Công Tôn Dịch đã quỳ sẵn trước đại điện thư viện, sắc mặt trắng bệch, thần sắc bi thiết, ánh mắt đầy rẫy bi phẫn và thất vọng với thế gian vô tình này.

 

“Họ Trương đất Tề Châu, danh vang thiên hạ, mở khoa chiêu hiền, thu tài nạp sĩ, ha ha ha…” Hắn ngửa mặt cười dài, rồi bật ra một câu:

 

“Lừa người! Toàn là lừa người cả!” Dấu m.á.u khô trên trán đỏ ngầu đến chói mắt. Xung quanh vang lên tiếng xì xầm bàn tán.

 

Học trò trong thư viện phần nhiều mới nhập học, chưa tường tận về các tiên sinh, thấy Công Tôn Dịch thảm hại như thế, không khỏi sinh lòng thương cảm.

 

Đường Tiểu Bạch đứng bên lạnh nhạt nhìn một hồi, rồi nhấc chân bước lên phía trước.

 

Dù còn người không biết nàng là ai, cũng bị kẻ bên cạnh kéo lại nhắc nhở, vội nhường đường cho nàng đi.

 

Nàng dừng lại ngay trước mặt Công Tôn Dịch.

 

Hắn liếc mắt nhìn nàng, cười nhạt đầy khinh mạn, vẫn giữ bộ dáng kiêu căng tự phụ.

 

Đường Tiểu Bạch cũng mỉm cười, học theo dáng vẻ thiên kim khuê tú, ngẩng đầu, ánh mắt cao cao tại thượng mà nói:

 

“Ngươi muốn thư tiến cử? Ta cũng có thể cho ngươi.”

 

Công Tôn Dịch thoáng đổi sắc mặt, nghi hoặc nhìn nàng chằm chằm, rồi lại bật cười:

 

“Nhị tiểu thư sao lại đùa giỡn kẻ hèn hạ như ta?”

 

Đường Tiểu Bạch lắc đầu:

 

“Ta không đùa. Ngươi cũng biết ta là nhị tiểu thư của Yến Quốc Công phủ, tiến cử một hương cống, có gì là khó?”

 

Tiến cử thì không khó, nhưng phải đứng ra bảo đảm và chịu trách nhiệm.

 

Chỉ là, một tiểu cô nương mới mười tuổi, há có thể hiểu được chữ trách nhiệm là gì?

 

Công Tôn Dịch tuy mừng thầm trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn dè dặt: “Nhị tiểu thư muốn ta làm gì?”

 

“Chứng minh ngươi có tài lại có đức.”

 

Công Tôn Dịch cười khẩy: “Văn bài ta đỗ hạng Giáp trong thư viện, nhị tiểu thư còn muốn khảo gì?”

 

Đường Tiểu Bạch nhẹ nhàng đáp: “Văn chương ta không hiểu, nhưng ta muốn khảo ngươi ‘tiếp kinh’.”

 

“Tiếp kinh”, là hình thức thi cử căn bản trong khoa cử — người ra đề cho một câu trong kinh sách, người thi phải nối được toàn văn, khảo sát trí nhớ, là thứ cơ bản nhất.

 

Công Tôn Dịch tự phụ văn tài, nghe nói là tiểu cô nương mới mười tuổi ra đề, sao có thể e ngại?

 

Hắn cười khẩy: “Nghe nói nhị tiểu thư mới đọc sách chừng hơn một năm, chỉ sợ thắng, ta cũng không vẻ vang.”

 

Tiểu cô nương ấy sắc mặt vẫn ung dung, từ tốn nói: “Không phải ta so với ngươi.”

 

Dứt lời, nàng vung tay kéo một người đứng sau ra.

 

Dưới lớp mặt nạ ngọc, thiếu niên da trắng môi hồng, ánh mắt sâu đen lạnh lẽo.

 

“Người ra đề là hắn. Chỉ cần ngươi đáp nhanh hơn hắn, coi như ngươi thắng. Khi ấy, ta sẽ thay ngươi mở đường tiến thân làm hương cống.”

Loading...