Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 115: Người ta sẽ đồn rằng giữa ta và nàng tình thâm nghĩa trọng.
Cập nhật lúc: 2025-06-17 13:22:33
Lượt xem: 52
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mặc dù bị từ chối, Đường Tiểu Bạch cũng không vội, hỏi: “Vì sao không được?”
Huynh trưởng của nàng có một điểm hay, chính là nói chuyện đều có lý.
“Hồn Thiên thư viện tuy thu học sinh không câu nệ xuất thân, nhưng có một điều kiện, nhất định phải là thân phận tự do.” Đường Tử Khiêm liếc nhìn ra ngoài một cái, “Muội nói ba người ấy, không ai có thể theo Muội cả.!”
“Cái đó dễ mà!” Đường Tiểu Bạch vui vẻ nói, “Xóa nô tịch của họ chẳng phải xong rồi sao?”
Lông mày Đường Tử Khiêm khẽ giật: “Muội theo Trương tiên sinh làm gì? Tôn tiên sinh dạy học cũng rất tốt.”
“Thế sao huynh còn đốt râu của ông ấy?”
Đường Tử Khiêm chau mày, trong lòng không vui:
“Ai nói cho muội thế hả!” Hắn đâu có làm điều gì khuất tất mà để người khác mách lẻo!
“Là tỷ tỷ nói đó chứ,” Đường Tiểu Bạch mắt long lanh đáp, “Tỷ còn khen huynh khi đốt râu của Tôn tiên sinh trông thật oai phong lẫm liệt!”
Đường Tử Khiêm im lặng giây lát rồi nói:
“Chuyện xóa nô tịch, ta không quản được. Muội đi hỏi Kiều Kiều đi!”
...
Hỏi Đường Kiều Kiều là điều hiển nhiên, bởi việc trong phủ Yến Quốc Công từ lớn tới nhỏ đều do đại tiểu thư chưởng quản.
Nhưng—
“Nô tịch đâu phải muốn xóa là xóa được? Muội coi phủ Yến Quốc Công ta là nơi nào chứ?”
Cũng là lời cự tuyệt, nhưng Đường Tử Khiêm thì dịu dàng mỉm cười, còn Đường đại tiểu thư lại cao ngạo khiến muội muội mình suýt chút nữa muốn phản nghịch.
Đường Tiểu Bạch cố nhẫn nại, giọng chân thành khuyên nhủ:
“Chuyện này chẳng phải vừa hay thể hiện sự rộng lượng của phủ Yến Quốc Công ta đối với bề tôi trung nghĩa đó sao? Tỷ xem, A Tiêu từng cứu muội, lại siêng năng tận tụy, thật xứng đáng làm gương cho hạ nhân. Chúng ta chính là muốn cho đám hạ nhân biết, ai trung thành tận tụy, phủ ta ắt không bạc đãi.”
“Siêng năng tận tụy?” Đường Kiều Kiều bật cười khẽ, “Muội không phải coi hắn như tổ tông mà cung phụng đó sao, ở đâu ra tận tụy với siêng năng?”
Đường Tiểu Bạch ngẫm nghĩ, rồi ghé tai tỷ tỷ thì thầm:
“Tỷ không cảm thấy A Tiêu xuất thân bất phàm sao?”
Tiểu tổ tông nhà nàng, rõ ràng là long phượng giữa loài người, mà trong truyện đại tiểu thư lại chưa từng đối xử tử tế với người ta.
Không biết là đôi mắt đẹp kia của tỷ tỷ bị cái gì che lấp rồi — chẳng lẽ là tay của tác giả?
Nào ngờ Đường Kiều Kiều nghe vậy vẫn thản nhiên:
“Xuất thân bất phàm thì sao? Dù hắn là hoàng tử thái tử, lỡ bước đến phủ Yến Quốc Công ta, cũng chỉ xứng làm một tiểu nô mà thôi!”
Đường Tiểu Bạch giơ ngón cái:
“Được rồi, tỷ nói có lý… Vậy tỷ nói đi, đồng ý hay không?”
Đường Kiều Kiều hừ nhẹ, định mở miệng, thì một nha hoàn tiến vào bẩm báo:
“Trương Ẩn tiên sinh đến phủ, đại công tử mời nhị tiểu thư ra tiền sảnh diện kiến.”
...
Một ngày làm thầy, trọn đời làm cha.
Đường Tiểu Bạch tuy chưa từng coi Trương tiên sinh như phụ thân, thậm chí còn lén lút oán thầm đôi ba câu, nhưng trong lòng vẫn hết mực tôn kính, vội vàng gác lại chuyện của A Tiêu, chạy ra tiền sảnh bái kiến.
Dù chia biệt chưa tới một tháng, nay gặp lại Trương tiên sinh, nàng vẫn thấy nhớ mong vô cùng, ánh mắt mong chờ:
“Tiên sinh hôm nay tới phủ, không biết có điều gì chỉ giáo?” (Trong lòng thầm mong: mau nói đi, mau thu A Tiêu làm đệ tử đi!)
Trương Ẩn mỉm cười ôn hòa:
“Tại hạ sắp nhập giảng tại Hỗn Thiên Thư Viện, nghĩ tới tư chất nhị tiểu thư thông minh hiếm có, không nỡ bỏ lỡ, nên mạo muội tới hỏi, nhị tiểu thư có nguyện cùng tại hạ nhập học chăng?”
Đường Tiểu Bạch khẽ sững người.
Không nỡ bỏ lỡ tư chất của nàng? Nàng không biết mình có tư chất kinh người gì mà đáng để tiên sinh đích thân tới chiêu mộ?
Trương Ẩn thấy nàng trầm mặc, lại nói thêm:
“Nếu nhị tiểu thư bằng lòng, tại hạ nguyện tự tay viết thư đề cử nhập học bậc Giáp, miễn khảo thí.”
Đường Tiểu Bạch: …
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thai-tu-va-tuyet-hoc-tra-xanh-de-nhat-thien-ha/chuong-115-nguoi-ta-se-don-rang-giua-ta-va-nang-tinh-tham-nghia-trong.html.]
Miễn khảo thẳng lên ưu hạng? Chẳng lẽ ta thật sự là học bá tiềm ẩn mà chính mình còn không hay biết?
Dẫu kinh ngạc, nàng vẫn vội vã hồi đáp:
“Đa tạ tiên sinh khen ngợi, học trò vinh hạnh vô cùng, xin được bẩm báo trưởng bối rồi sẽ hồi đáp tiên sinh.”
“Trương Ẩn khẽ gật đầu tán thưởng:
“Nên vậy, nên vậy .” Đoạn để lại địa chỉ cư ngụ, rồi cáo biệt.
Đến khi tiễn phu tử ra tận cửa, Trương Ẩn đột nhiên dừng bước, ngoảnh nhìn về phía thiếu niên đứng cạnh nàng:
“A Tiêu tư chất cũng không tầm thường, nếu quý phủ đồng ý cho hắn nhập học, tại hạ nguyện viết thư tiến cử.”
Đường Tiểu Bạch: …
Quả nhiên ta chỉ là tấm bình phong mà thôi!
...
Có lời Trương tiên sinh, Đường Tiểu Bạch vừa mở miệng, phu nhân Cố Thị đã lập tức đồng ý cho A Tiêu cùng nhập học.
“Ca ca bảo, nhập học phải là thân tự do, không bằng giải nô tịch của A Tiêu đi?”
Đường Tiểu Bạch dò hỏi. Phu nhân Cố vui vẻ gật đầu: “Được.”
Gật đầu nhanh đến mức Đường Kiều Kiều còn chưa kịp ngăn lại.
Đường Tiểu Bạch tranh thủ nói tiếp: “Còn có Đào Nhi với Trừng Nhi—”
“Không được!” Đường Kiều Kiều lần này đã phòng bị, lập tức từ chối, “Hai đứa đó là do mẫu thân đích thân chọn cho muội, sau này còn phải theo muội xuất giá. Muội ngay cả nha hoàn thân cận cũng muốn phóng thích, vậy có phải muốn thả hết hạ nhân trong viện luôn không?”
Đường Tiểu Bạch nghẹn lời.
“Đợi muội xuất giá rồi, muốn xử trí thế nào thì xử, giờ thì tuyệt đối không được!”
Đường Kiều Kiều nói xong còn liếc mẫu thân một cái, “Mẫu thân cũng không được phá lệ!”
Phu nhân Cố Thị vẫn cười hiền hòa gật đầu: “Kiều Kiều nói phải, Tiểu Bạch nghe tỷ con đi.”
Đường Tiểu Bạch trầm mặc.
Nàng biết không thể đem tất cả đám hạ nhân bên cạnh mình giải trừ nô tịch hết được.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Thế nhưng nghĩ đến việc Đào Tử và Trừng Tử đã theo nàng đọc sách suốt một năm, giờ lại phải bỏ học giữa chừng, trong lòng vẫn thấy tiếc nuối.
Từ chỗ phu nhân Cố Thị đi ra, Đường Tiểu Bạch tuy không đến mức ủ ê, nhưng trong lòng ít nhiều vẫn cảm thấy khó chịu.
Việc ấy lọt vào mắt đại tiểu thư, chỉ thấy chướng mắt, nàng bực bội nói: “Phủ Yến Quốc Công chúng ta không phải nuôi hạ nhân để đi đọc sách! Hai đứa chúng nó nếu đã học được một năm, nếu kỳ khảo nhập học lần này có thể thi đỗ hạng Bính trở lên, ta sẽ làm chủ, giao trả khế ước bán thân, để chúng nó được nhập học!”
Đường Tiểu Bạch nghe vậy, liền ôm lấy cánh tay nàng, cười nói: “ Tỷ quả nhiên là người tốt!”
Đường Kiều Kiều liền hất tay ra, quát khẽ: “Cút!”
…
Hỗn Thiên Thư Viện tuy thu nhận học trò cũng không xét quá khắt khe, song vẫn đặt ra một kỳ khảo nhập học, định vào ngày mồng một tháng Tám, tính ra cũng không còn mấy ngày nữa.
Đường Tiểu Bạch tranh thủ gọi hai tiểu cô nương tới, dốc lòng chỉ dạy, coi như là ôn luyện trước kỳ khảo.
Kỳ khảo nhập học của thư viện không phải để chọn loại, mà là căn cứ vào trình độ của học trò mà phân làm bốn hạng: Giáp, Ất, Bính, Đinh; trong đó hạng Đinh xem như chỉ mới nhập môn khai trí.
Đào Tử và Trừng Tử đã theo học được một năm, Đường Kiều Kiều hạ mục tiêu hạng Bính cho họ, đã là nhân nhượng hết mức.
Có điều, phiền nhất là kỳ khảo không hề có phạm vi cụ thể, không ai chỉ cho trọng điểm phải học gì!
Đường Tiểu Bạch bèn dựa vào kinh nghiệm dày dạn của mình, suy đoán mà bày kế: “Hạng Bính chắc không hỏi đến Tứ Thư Ngũ Kinh đâu. Hai ngươi gắng mà học thuộc Nhĩ Nhã với Thuyết Văn, ta đoán thể nào cũng có đề giải thích chữ nghĩa… Còn nữa, lúc làm bài nhất định phải viết chữ cho ngay ngắn, tuyệt đối không để dây mực làm bẩn giấy, điểm bày biện quyển thi cũng quan trọng lắm đó!”
Căn dặn xong hai tiểu cô nương, Đường Tiểu Bạch liền kéo A Tiêu cùng đi.
Vòng qua hành lang uốn khúc, theo lối phía Đông mà đi, cuối cùng bước vào Tàng Thư Các của phủ Yến Quốc Công.
Đường Tiểu Bạch đưa tay chỉ vào bên trong, nói với Lý Mặc: “Tự mình chọn sách mà đọc, lần này phải thi cho ta hạng Giáp trở lên!”
Lý Mặc nghe vậy thì giật mình, hỏi: “Chẳng phải Trương tiên sinh đã nói sẽ trực tiếp tiến cử chúng ta vào hạng Giáp rồi sao?”
Đường Tiểu Bạch lúc này thần sắc nghiêm nghị, chậm rãi nói: “Với thân phận của ngươi, nếu đi cửa sau mà vào, tất sẽ bị người ta khinh thường. Người ta sẽ nói ngươi nhờ nịnh bợ ta, nhờ có quan hệ tốt với ta mới được vào hạng Giáp!” Rõ ràng là nàng phải dựa vào tiểu tổ tông này mới có thể vào hạng Giáp!
Lý Mặc trầm mặc hồi lâu rồi mới khẽ đáp: “Ta… không để tâm…”