Thiết Dực quá cao lớn, trong đêm đen dễ nhận , nhưng hộ vệ như , Tiêu Tồn Ngọc thực sự nỡ bỏ. Dù thế nào cũng mang theo . Cửa chính . Cửa hông cũng canh gác, trừ trèo tường với chui lỗ ch.ó , còn lựa chọn nào khác.
"Thất thiếu gia, ngài ?" Thật hiếm khi, Thiết Dực chủ động hỏi, đôi mắt sáng ngời ánh trăng nàng đang đầu tường, "Nửa đêm ngoài, ."
"Ở đây c.h.ế.t cũng lột da!" Tiêu Tồn Ngọc tưởng tượng đến bạc, hoảng hốt vô cùng.
"Chẳng lẽ trong nhà kẻ ?" Thiết Dực lập tức trở nên hung dữ hơn.
"Đại ca chính là!" Tiêu Tồn Ngọc đáng thương hề hề, "Không đúng, họ Tiêu đều là! Mấy năm nay sinh nhật , bọn họ chỉ tặng sách, bút mực, hầu như là những thứ bán . Giờ đến phiên mừng sinh nhật bọn họ, mở miệng là đòi ngàn vàng vạn bạc, chẳng là đào thịt ?"
Nàng đem bán cũng đáng giá nhiều tiền như a! Nàng đuối lý, năm nào cũng nhận quà… đồ thì , thì tuyệt đối ! Hơn nữa, chẳng nàng… nghèo !
"Thất thiếu gia thể thật với đại thiếu gia," Thiết Dực vẫn cố gắng trấn an.
"Trăm vạn lượng bạc còn, Tiêu gia sẽ lật trời mất," Tiêu Tồn Ngọc dám , "Ít nhất hiện tại thể ."
Nàng vốn cũng sống bao lâu, bây giờ , lỡ như phát hiện là nữ nhi, thì học quy tắc, xem sắc mặt khác, thoải mái phóng khoáng ngoài kiếm công trạng là thể… Chờ đến khi dương thọ đủ dùng, tra thì cứ tra .
Thiết Dực giỏi giao tiếp, lúc càng nên gì, chỉ lờ mờ gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thai-tu-phi-nang-troi-dinh-app-dia-phu/chuong-53-tiem-nang-bac.html.]
"Nhân lúc trời tối, chúng mau," Tiêu Tồn Ngọc xong, trực tiếp nhảy xuống.
Đừng Thiết Dực to con, nhưng hành động vô cùng linh hoạt, chớp mắt nhảy theo. Hai bóng , một lớn một nhỏ, ẩn hiện tường cao của Tiêu gia. Chẳng bao lâu , trốn ngoài thành công.
"Thân thể Thất thiếu gia thực uyển chuyển nhẹ nhàng," Thiết Dực nghẹn một hồi lâu, nhịn . Lúc trèo tường nhanh nhẹn, đặc biệt là khi vượt qua bức tường cuối cùng, nhẹ nhàng nhảy lên là xong. Rõ ràng là công phu trong . Thiết Dực càng thêm khó hiểu. Thất thiếu gia thật phức tạp. Lúc Đại thiếu gia đập bàn đá, Thất thiếu gia tỏ yếu đuối. Hắn tận mắt chứng kiến, nhưng ở giáo quán, Thất thiếu gia còn tỷ Đổng gia ức h.i.ế.p đến .
Độc đoán vạn cổ Liễu Như Yên. Đăng full trên youtube trước khi đăng truyện chữ trên đây nhé cả nhà. Youtube: https://www.youtube.com/@audiolieunhuyen
"Tiềm năng của con là vô tận. Ta chỉ cần tưởng tượng đến việc sắp mất nhiều bạc, chân liền như mọc thêm cánh!" Tiêu Tồn Ngọc miệng đầy bịa chuyện.
Tiêu Tồn Ngọc thậm chí dám ở trong thành. Một nàng còn dễ bề qua mắt khác, nhưng Thiết Dực quá đặc biệt và dễ nhận diện, dễ đại ca phát hiện. Nàng dẫn Thiết Dực thẳng đến khách điếm gần cửa thành, chỉ đợi sáng mai cửa thành mở , sẽ lập tức rời !
Chỉ là khách điếm ăn quá , đến cái chỗ tạm cũng . Tiêu Tồn Ngọc đành ở đại sảnh, chờ đợi.
"Thằng nhóc , cho mượn hầu của ngươi một lát, khiêng hộ vài thứ." Hai chủ tớ đang nhắm mắt nghỉ ngơi, bỗng thấy lầu vọng xuống ồn ào.
Tiêu Tồn Ngọc ngẩng đầu , thấy một công tử. Tuổi xấp xỉ nàng, nước da ngăm đen.
"Mười lăm phút mười lượng bạc," Tiêu Tồn Ngọc từ chối, lên tiếng. Nàng giờ túi rỗng tuếch, ở cái khách điếm , đến tiền cơm ngày mai còn . Rảnh rỗi thì nên tranh thủ kiếm thêm chút đỉnh.