Thái Tử Ốm Yếu Tâm Cơ Đầy Mình - Chương 229
Cập nhật lúc: 2024-11-12 00:41:04
Lượt xem: 149
Tạ Dao muốn đẩy ra, nhưng không biết nhớ tới điều gì, hai tay siết chặt lấy nhau.
Nụ hôn nóng bỏng rơi xuống xương quai xanh, ngực, làn da trắng nõn nhanh chóng ửng đỏ, nàng cắn chặt môi không phát ra tiếng động.
“Đừng cắn, cắn ta này.”
Ngón tay thon dài dễ dàng tách hàm răng nàng ra, sau đó đầu ngón tay lạnh lẽo thăm dò vào trong, khoảnh khắc hàm răng trắng đều cắn xuống, cảm giác đau đớn khiến hắn thoải mái híp mắt.
“Để ta xem nào, vết thương mấy hôm trước hình như vẫn chưa lành.”
Áo trong bị lột sạch ném xuống đất, Tạ Dao bị hắn lật người lại, nụ hôn hỗn loạn nhanh chóng rơi xuống tấm lưng mảnh khảnh, đầu lưỡi l.i.ế.m láp, hắn nhìn tấm lưng trắng nõn, và cơ thể đang run rẩy.
Càng thêm say mê.
Hắn cởi bỏ áo trong, áp sát người lên.
“Bên ngoài lạnh quá, ta giúp nàng sưởi ấm.”
Ban đầu vẫn còn bình thường, ngoài hôn hít ra thì không còn gì khác, Tạ Dao cảm thấy vẫn có thể nhịn, nhưng rất nhanh, hắn liên tục gọi tên nàng.
“Dao Dao. A Dao nương tử ngoan, đáp lại ta một tiếng.”
Cơ thể hắn lúc áp sát lúc rời ra, giọng nói càng thêm run rẩy, tiếng thở dốc nặng nề và tiếng vải vóc ma sát vang lên không ngớt trong phòng, bàn tay hắn không biết từ lúc nào đã không còn ở trên cổ nữa.
Cảm giác nóng bỏng thỉnh thoảng lại nhảy lên trên tấm lưng mảnh mai, lại như bị thứ gì đó khống chế, giọng nói của hắn càng thêm khó nhịn, hơi thở nặng nề.
“A Dao, gọi ta một tiếng... A Dao...”
Tạ Dao sững người, dường như trong nháy mắt đã ý thức được điều gì đó, nàng đột ngột quay đầu lại.
Khoảnh khắc đó, mặt nàng đỏ bừng.
“Tên điên này, Cố Trường Trạch, đồ vô sỉ...”
Giọng nói the thé run rẩy vang lên, khoảnh khắc đó, Cố Trường Trạch khẽ rên một tiếng, bàn tay siết chặt.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Có thứ gì đó nóng bỏng rơi xuống lưng nàng.
Tạ Dao khẽ kêu lên một tiếng, lại bị hắn ôm chặt vào lòng.
Đôi mắt phượng xinh đẹp toát lên vẻ thoải mái và vui vẻ, hắn thở hổn hển gọi nàng.
“Lần sau mắng câu khác được không, ta dạy nàng.”
89
Cơ thể sau cơn hoan ái vẫn còn áp sát vào nàng, hắn liên tục gọi:
“Dao Dao, A Dao, Thái tử phi.”
Giọng nói khàn khàn lười biếng lướt qua tai nàng, Tạ Dao đỏ mặt.
Nàng đưa tay đẩy Cố Trường Trạch ra.
“Chàng ra ngoài đi.”
“Ưm...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thai-tu-om-yeu-tam-co-day-minh/chuong-229.html.]
Vừa đẩy, sắc mặt hắn lập tức biến đổi, kêu lên một tiếng đau đớn, ngay cả sức lực ôm nàng cũng yếu đi.
Tạ Dao quay đầu lại nhìn, thấy sắc mặt hắn vốn đang đỏ ửng bỗng chốc trở nên tái nhợt, một tay ôm lấy ngực.
Trên trung y trắng tinh mơ hồ thấm ra vết máu.
Đó là vị trí vết thương của hắn hôm đó.
Đến giờ vẫn chưa băng bó sao?
Ánh mắt Tạ Dao thay đổi, nàng vô thức rụt tay lại.
Cố Trường Trạch rất nhanh đã làm như không có chuyện gì xảy ra, ôm nàng cọ cọ.
“Vết thương đau quá, A Dao băng bó cho ta đi.”
“Chàng có nhiều hạ nhân như vậy, không cần ta.”
Giọng Tạ Dao lần này đã không còn lạnh lùng như trước, Cố Trường Trạch tiếp tục dỗ dành nàng.
“Nhưng trước giờ đều là nàng băng bó cho ta. Nàng không băng bó, vậy ta chỉ có thể để mặc nó, dù sao A Dao cũng không đau lòng cho ta, cứ để nó mưng mủ đi.”
“Chàng...”
Tạ Dao tức giận.
“Vết thương ở trên người chàng, ta quản chàng làm gì, chàng không muốn băng bó, vậy thì cứ để nó mưng mủ. Cố Trường Trạch, chàng cho rằng mỗi lần giả bộ đáng thương như vậy đều có tác dụng với ta sao?”
Lời vừa dứt, cánh tay đang ôm nàng đột nhiên run lên, Tạ Dao nhân cơ hội thoát ra, lúc quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy trong đôi mắt kia lóe lên vẻ hoảng sợ và đau đớn.
Nàng đột nhiên nuốt lại lời sắp nói.
Cố Trường Trạch im lặng một lúc, sau đó lại như không có chuyện gì xảy ra mà cong môi cười.
“Được rồi, ta về sẽ tìm người băng bó, hôm nay trời mưa, Càn Thanh cung cũng chưa sửa sang xong, ta không thể không về sao?”
Tạ Dao không nói gì nữa, chỉnh lại y phục rồi ngồi lên giường.
Mấy ngày liền hai người không nói chuyện với nhau, Cố Trường Trạch chỉ nói với bên ngoài là Tạ Dao bị hai vị hoàng tử kia bức ép đến sinh bệnh, nhưng người hầu trong Loan Nghi điện đều biết, Thái tử phi rõ ràng là cãi nhau với Thái tử.
Hai người gặp mặt, luôn là Thái tử dỗ dành, Thái tử phi ôn nhu như vậy mà gặp hắn liền không có mấy câu dễ nghe, phần lớn thời gian đều không thèm để ý đến hắn, cung nhân hầu hạ trong điện đều nơm nớp lo sợ, chỉ sợ ngày nào đó Thái tử tức giận, phế Thái tử phi rồi xử tử bọn họ.
Tối nay trong phòng lại truyền đến tiếng cãi nhau kịch liệt, cung nhân bên ngoài co rúm lại thành một đoàn, không lâu sau, lại nhìn thấy đèn trong chính điện tắt, Thái tử không ra nữa.
Lưu lại rồi?
Những người hầu hạ bên ngoài vui mừng khôn xiết, đều thở phào nhẹ nhõm, vốn tưởng hai vị chủ tử sẽ ngủ yên ổn đến sáng, đến nửa đêm, cửa đại điện bị đẩy ra, Thái tử phi đi ra.
“Đi lấy chút thuốc trị thương, phải là loại tốt nhất.”
Cung nhân đứng đầu suýt nữa ngã quỳ xuống đất, cảm thấy mạng nhỏ như ngàn cân treo sợi tóc.
“Thái tử điện hạ... làm sao vậy?”
Chẳng lẽ không phải cãi nhau mà là đánh nhau? Thái tử ngất xỉu rồi?
“Nhanh đi đi, nếu không để Giang Trân biết được, lại lấy thêm chậu nước sạch.”
Tạ Dao không để ý đến suy nghĩ quanh co trong lòng bọn họ, nói xong liền quay người đóng cửa lại.