Thái tử gia Bắc Kinh là kẻ mù quáng trong tình yêu. - Hệ thống đình công rồi!

Cập nhật lúc: 2025-03-01 08:23:50
Lượt xem: 0

Chương 1:

 

“Đây là 100 vạn, mời cô rời khỏi con trai tôi!”

 

Tôi chớp chớp mắt, đồng hồ đeo tay phiên bản giới hạn số lượng toàn cầu, trên người mặc toàn trang phục định chế cao cấp, vừa chính vừa tà, vừa lúc phù hợp với gu thẩm mỹ ông chú đẹp trai của tôi.

 

Hệ thống hiển thị thân phận của đối phương ra giữa không trung: Cha của nam chính - Mạc Vô Hành.

 

Tôi… đã xuyên không rồi?

 

“Hệ thống, hệ thống.”

 

Tôi hô thầm trong lòng thật lâu nhưng chẳng thấy hệ thống xuất hiện.

 

Mạc Vô Hành không khỏi nhíu mày.

 

Tôi giả vờ ho khan vài tiếng, trong lòng sắp buồn bực muốn chết. Cái bộ truyện hào môn này tôi mới đọc phần đầu thôi, sao lại để tôi xuyên vào đây?

 

Khởi đầu là cha nam chính dùng tiền yêu cầu nữ chính rời khỏi nam chính, tôi cũng chỉ mới đọc tới đây. 

 

Còn sau đó? 

 

Tôi chưa đọc đâu!

 

Tôi nghĩ nghĩ, quyết định tuân theo bản tâm, vươn tay nhận lấy tấm thẻ kia.

 

Mạc Vô Hành cười lạnh một tiếng, ngoắc ngoắc ngón tay: “Quả nhiên.”

 

Đột nhiên n.g.ự.c tôi bị thứ gì đ.â.m trúng, chỉ biết ngay sau đó, tôi gục xuống chếc tươi…

 

Chẳng phải tôi là nữ chính ư? Nếu đã xuyên không, hẳn tôi phải là nữ chính chứ đúng không? Sao tôi lại chếch rồi? Hệ thống, mày đang đùa cái gì vậy??

 

Hệ thống vẫn chẳng thèm đoái hoài tới tôi như cũ…

 

Chẳng bao lâu, cốt truyện lại được thiết lập lại, lại bắt đầu từ cảnh vừa rồi.

 

Tôi nhìn bốn phía, có mấy chỗ có thể ẩn nấp được nhưng tôi lại không nhìn ra sát thủ đang nấp ở đâu. 

 

Kể cũng đúng, nếu sát thủ mà bị một kẻ tay mơ như tôi nắm được vị trí, vậy chẳng phải là hài hước lắm sao?

 

Tôi ủ rũ nhìn cái thẻ ngân hàng, máy móc nói: “Dù chú có cho cháu bao nhiêu tiền cháu cũng sẽ không rời khỏi con trai chú đâu.”

 

Mạc Vô Hành gật đầu: “Cô có biện pháp của cô, đương nhiên tôi cũng có biện pháp của tôi.”

 

Hắn mới vừa nói xong, n.g.ự.c tôi đã đau nhói, lại chếch…

 

Đây là biện pháp của ông? 

 

Tôi còn tưởng ông có biện pháp gì khác đây?

 

Không ngờ ông chỉ có một biện pháp như vậy?

 

Ông có thể dùng biện pháp khác được không? Đừng để tôi coi thường ông!

 

 

Tôi lại ngồi trước mặt Mạc Vô Hành nghĩ đối sách. Nhận tiền sẽ phải chếch, không nhận tiền cũng phải chếch, nói chung dù gì cũng phải chếch, hay là gỡ gạc ít vốn đã? Hoặc là, dùng tình tiết m.á.u chó để phá cục?

 

Tôi đi vòng qua bàn ôm chặt lấy Mạc Vô Hành, còn hôn hắn một cái: 

 

“Thật ra, người em yêu nhất chính là anh, con trai anh chỉ là thủ đoạn để em tiếp cận anh thôi.”

 

Trên gương mặt đẹp trai của Mạc Vô Hành hiện đầy vạch đen. Hắn dùng một tay đẩy tôi ra, phẫn nộ hô lên: “Ra tay!”

 

Tôi lại chếch. Nhưng trước khi chếch có thể làm hắn ghê tởm một hồi, cái chếch này coi như không lỗ.

 

 

Lần này sau khi tỉnh lại, tôi không để ý tới lựa chọn mà Mạc Vô Hành đưa ra cho tôi mà trực tiếp quơ lấy cái di động có ốp chú bọt biển tinh nghịch trên bàn, bắt đầu lục tìm danh bạ, cuối cùng tôi tìm được một số điện thoại, phía trên có ghi chú là “honey”.

 

Đoán chừng đây là số điện thoại của con trai Mạc Vô Hành. Sau khi cuộc gọi được kết nối, tôi nói nhanh một câu “Honey, Mạc Vô Hành muốn giếc em, anh mau tới đây đi”.

 

Sau đó trực tiếp cúp máy.

 

“Cô gọi điện thoại cho Mạc Hữu? Sao cô biết tôi muốn giếc cô?”

 

“Không sai, tôi muốn con trai ông nhìn thấy dáng vẻ đáng ghê tởm của ông, thấy bộ mặt thật của ông!”

 

Đột nhiên, phía ngoài truyền tới một giọng nói có vẻ hổn hển gấp gáp: “Tiểu Quỳ, mình tới cứu cậu đây!”

 

Sao lại là giọng nữ?

 

Tôi nhìn về phương hướng giọng nói truyền đến, thấy được một cô gái xinh đẹp trang điểm cầu kỳ đang giẫm giày cao gót chạy như điên về phía tôi. Bên cạnh còn có ghi chú: Bạn thân của nữ chính – San San.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thai-tu-gia-bac-kinh-la-ke-mu-quang-trong-tinh-yeu/he-thong-dinh-cong-roi.html.]

 

Tám phần mười là khi cha của nam chính tới tìm tôi, bạn thân biết được đã âm thầm trốn ở đâu đó gần đây chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần tôi gọi cô ấy sẽ chạy tới giúp đỡ ngay.

 

Nhưng cái quái gì vậy? ‘Honey’ là bạn thân của tôi? Vậy nam chính là ai?

 

Tôi điên cuồng lục tìm danh bạ.

 

Mạc Vô Hành hừ lạnh một tiếng đầy khinh thường: “Ngu xuẩn, các người đi chung với nhau đi.”

 

Tôi lại lìa đời.

 

 

Chương 2:

 

Mẹ nó, phải làm sao mới phá vỡ được thế cục khó khăn này đây?

 

Mới vừa gặp lại Mạc Vô Hành, tôi đã quỳ sụp xuống trước mặt hắn, nước mắt nước mũi giàn giụa: 

 

“Chú, chú chính là ông trời của cháu, chú là thần của cháu, chú muốn cháu làm gì cháu sẽ làm cái đó, chỉ cầu chú có thể tha cho cháu một mạng!”

 

Mạc Vô Hành ghét bỏ đẩy tôi ra: “Ra tay đi.”

 

 

Không cần Mạc Vô Hành ra tay, tôi đã sắp bị tức chết. Sao lại tuần hoàn nữa rồi?

 

Lại tuần hoàn về lúc bắt đầu. Tôi lười biếng giơ tay lên, ngắt lời Mạc Vô Hành: 

 

“Tôi với con trai ông tới với nhau là xem trọng cậu ta, không phải tôi muốn vậy, cho dù tôi có nói nguyên do trong này ông cũng sẽ không tin, nhưng tôi đã nể mặt ông rồi, ông đừng có mà quá đáng.”

 

Nói xong tôi nằm phịch xuống ghế sofa. Tôi quyết định từ bỏ, không chơi nữa.

 

Tiếng xé gió truyền đến, dường như có cây kim vừa đ.â.m vào ghế sofa.

 

Tôi lấy một tờ giấy ra bọc lấy cây kim kia rồi ném cho Mạc Vô Hành: “Cắt, chút tài mọn.”

 

Lúc này trong lòng Mạc Vô Hành đã dậy sóng. Cô gái trước mặt thậm chí còn không thèm nhìn vị trí thủ hạ của mình đã có thể hóa giải chiêu thức ngay, chẳng lẽ thật sự giống như cô ta nói, việc cô ta ở cùng con trai mình là có ẩn tình khác?

 

Đột nhiên Mạc Vô Hành đứng dậy bỏ đi, thậm chí còn chẳng thèm nói một câu tạm biệt.

 

Cái này... cục này coi như đã được phá?

 

San San xông từ bên ngoài vào: “Mình thấy cha Mạc Hữu đi rồi, ông ta chịu bỏ qua cho cậu rồi?”

 

Tôi cảm thấy mệt mỏi dữ dội, lại nằm vật ra ghế sofa: “Tạm thời qua ải.”

 

San San vỗ vỗ tôi an ủi, “Cậu nghĩ thoáng một chút, cậu là giáo viên, Mạc Hữu là học sinh, phụ huynh nào lại đồng ý chuyện như vậy, càng đừng nói cha Mạc Hữu là người lăn lộn cả trong hắc bạch lưỡng đạo. Cậu cũng to gan thật.”

 

Cái gì? Tôi là giáo viên, Mạc Hữu là học sinh? Đây là cái tình yêu cấm kỵ gì vậy? Tôi cầm thú như vậy sao? 

 

Tôi cảm thấy Mạc Vô Hành nên kết liễu tôi, tôi làm vậy đúng là quá tổn hại đạo đức ngành giáo rồi.

 

 

Đột nhiên có một cuộc gọi đến từ số điện thoại lạ, đầu bên kia điện thoại truyền tới giọng nói mừng rỡ: “Tiểu Quỳ, nghe cha nói em đã thừa nhận việc em đang hẹn hò với anh rồi?”

 

“Mạc Hữu?”

 

“Là anh.”

 

Tên nhóc thối, cậu hại tôi thảm rồi: “Cậu đổi số điện thoại rồi? Còn nữa, xin hãy gọi tôi là cô.”

 

“Do em chặn số điện thoại trước của anh nên anh chỉ có thể đổi số khác để gọi cho em.”

 

Tôi còn nói sao trong danh bạ không tìm thấy số điện thoại của tên nhóc thối này, mà trong danh sách đen chỉ có một người được chú thích là “antifan” nằm đó.

 

Hóa ra là tên nhóc thối này đơn phương, tôi căn bản không hề hẹn hò với cậu ta?

 

Khó trách bất luận tôi có đồng ý rời khỏi Mạc Hữu hay không, Mạc Vô Hành đều muốn g.i.ế.c tôi, đáng ra tôi nên dứt khoát phủ nhận việc hẹn hò với Mạc Hữu, từ đó cũng sẽ không xảy ra lắm chuyện như vậy.

 

Sao mạng tôi khổ quá vậy? Xuyên sách lại không biết cốt truyện, hại tôi phải vòng vo tam quốc như vậy, có hệ thống mà cũng như không? A a a!

 

Xin đừng gọi tôi là nữ chính nữa, hãy gọi tôi là oan đại đầu!

 

Tôi tức giận hẹn gặp tên nhóc thối Mạc Hữu này. Gặp mặt rồi mới thấy, tuy Mạc Hữu không giống cha nhưng cũng là một chàng trai tuấn tú lịch sự. 

 

Trước đó tôi còn tưởng cậu ta chưa thành niên, nhưng nhìn dáng vẻ hình như đã trưởng thành rồi.

 

Tôi giả vờ nghiêm khắc: “Cậu nói xem năm nay cậu bao nhiêu tuổi rồi?”

 

“Mười tám tuổi, sao vậy? Cô, em đã trưởng thành rồi, đã học năm tư đại học rồi, sao cô lại không đồng ý hẹn hò với em? Chẳng lẽ chỉ vì thân phận của chúng ta thôi sao?” 

 

“Chỉ còn bốn năm nữa là em có thể kết hôn rồi. Cô, không phải cô định đợi sau này trực tiếp đồng ý lời cầu hôn của em đấy chứ?”

Loading...