Biện pháp này trước kia Tống Minh Diên chỉ từng thử trên phụ thân và nguyên thân.
Nếu thời gian c.h.ế.t chưa lâu, khả năng dẫn linh bằng đèn trường minh sẽ rất lớn. Với sự trợ giúp của đèn trường minh, khả năng thành công cao nhất là trong vòng bảy ngày. Nàng mới đến đây được bốn ngày, có nghĩa là nguyên thân qua đời chưa lâu.
Trước đó, Tống Minh Diên chưa từng nghĩ sẽ đưa nguyên thân trở lại, nhưng hôm nay, sau khi nghe Hạnh Nhi nói một hồi, nàng đã suy nghĩ suốt cả buổi chiều và cuối cùng quyết định làm điều này.
Tuy nhiên, nàng vẫn quyết định hỏi qua ý nguyện đối phương, bèn nhẹ nhàng nâng linh điệp trên đèn lên, hỏi: "Ngươi còn muốn sống chăng? Nếu không, ta có thể giúp ngươi vào luân hồi."
Linh điệp quanh mình tỏa ra ánh sáng nhạt mờ mờ, nghe Tống Minh Diên hỏi, nó khẽ vỗ cánh bay hai vòng rồi dừng lại trên đầu ngón tay nàng.
Tống Minh Diên thấy vậy liền nói: "Nếu ngươi muốn sống, hãy vỗ cánh một cái, nếu không muốn, hãy vỗ hai cái."
Linh điệp lặng lẽ, rồi từ từ vỗ nhẹ một cái.
Nàng ấy muốn sống, có lẽ vẫn còn điều gì tiếc nuối chưa hoàn thành.
"Nếu vậy, ngươi sẽ phải đi theo ta. Hiện tại ngươi chỉ còn một hồn ba phách, nếu rời khỏi ta, ngươi không thể tồn tại được lâu."
Linh điệp lại khẽ vỗ cánh, như thể đáp lời nàng.
Tống Minh Diên chớp mắt nói đùa: "Nhưng ta có điều kiện, ngươi phải gọi lại cái tên lúc còn ở thôn làng."
Trong ký ức, khi xưa nàng ấy tên là Tống Ngọc Nghiên, nhưng sau khi trở về kinh thành vào phủ thái phó, nàng ấy đổi thành Tống Minh Diên.
Linh điệp lại vỗ nhẹ một cái cánh, chỉ lặp đi lặp lại một động tác duy nhất.
Tống Minh Diên băn khoăn, chẳng lẽ hồn phách không trọn vẹn khiến nàng ấy mất đi ý thức tự chủ?
DTV
Nàng thử gọi: "Đại Hoa?"
Tống Ngọc Nghiên ở nông thôn, nhũ danh là Đại Hoa.
Cái tên này vừa được nhắc tới, uy lực đã hiện rõ, khiến người ta không khỏi chấn động. Linh điệp bèn vội vàng vỗ đôi cánh nhỏ, vòng quanh Tống Minh Diên rồi bay lên, bộ dáng thập phần cảnh giác, khắp mình đều lộ ra vẻ kháng cự.
Tống Minh Diên mỉm cười, không tiếp tục chọc ghẹo nàng ấy nữa: "Được rồi, không gọi Đại Hoa thì thôi, về sau ta gọi ngươi là A Nghiên vậy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-98.html.]
Lúc này, linh điệp mới chịu đậu lại trên đầu ngón tay nàng, như thể có chút e lệ, râu khẽ động.
"Vậy ngươi hãy theo ta, đợi ta thu thập đủ các mảnh hồn phách của ngươi rồi, sẽ giúp người tái sinh."
Trong không gian của nàng có rất nhiều loại thiên tài địa bảo dùng để dẫn hồn hồi sinh, đèn trường minh cũng chỉ là một trong số đó.
Cha rời đi đã ba năm, nàng ngày đêm khổ luyện, tìm cách cách hồi sinh người chết, tìm kiếm mọi thứ có thể giúp người c.h.ế.t quay về cõi dương, nhưng tất cả đều chưa một lần thành công.
Dẫu nàng có thể dẫn hồn phách của người khác quay về, nhưng mãi mãi không thể đưa hồn phách của người mà nàng hằng thương nhớ trở lại.
Nghĩ tới đây, nụ cười bên khóe miệng Tống Minh Diên dần nhạt đi, trong lòng chợt buồn bã, đôi mắt sáng cũng mất đi ánh rạng rỡ.
Cảm nhận được nỗi bi thương của nàng, linh điệp liền vội vàng bay loạn lên, ánh sáng quanh thân cũng trở nên lộn xộn. Chẳng bao lâu sau, nàng ấy bay trở về lòng bàn tay Tống Minh Diên, rũ cánh dừng lại, bẻ gãy một đoạn cánh rồi dùng chân đạp đạp.
Tống Minh Diên thở dài: "An ủi người kiểu này, có chút dọa người đấy."
Dùng linh lực gắn lại cánh, nàng bất đắc dĩ nói: "Đừng làm bậy nữa, khó khăn lắm mới kết thành, để tan đi thì sao đây?"
"Ngươi muốn vào không gian, hay ở ngoài đây?" Sau khi cẩn thận thu hồi đèn trường minh, Tống Minh Diên liền hỏi.
Linh điệp khẽ vỗ cánh, rồi không chờ nàng an trí liền đậu xuống một sợi tóc đen của nàng, thu liễm toàn thân, trông chẳng khác nào một món trang sức bình thường.
Tống Minh Diên đưa tay khẽ vuốt con bướm bên tai, cười nói: "Được rồi, ở bên ngoài ngươi chỉ có thể hoạt động trong phạm vi ba trượng quanh ta thôi, biết chưa?"
Linh điệp lóe lên chút quang mang, khẽ động đôi cánh như ngầm hiểu.
Tiêu hủy những đồ hình phức tạp trên nền tuyết, Tống Minh Diên liền mang linh điệp trở về trạm dịch.
Sáng sớm hôm sau, nàng bị tiếng khóc của Lưu thị và tiếng chửi mắng của Lục Nhị lão gia làm cho tỉnh giấc.
"Cháu ta đêm qua ăn cái đùi gà các ngươi đưa mà sinh bệnh, ngươi còn định chối cãi! Đêm qua thằng bé vừa nôn vừa tiêu chảy cả đêm, các ngươi cho nó ăn thứ dơ bẩn gì vậy? Lão nương các ngươi là cái đồ ác tâm, còn dám hại cháu ta! Các ngươi có còn là người nữa không!"
Ông ta mở cửa bước ra, liền thấy Lục Nhị lão gia chỉ vào Lục lão phu nhân mà kích động, mặt đỏ cổ nổi gân, lớn tiếng chửi bới.
Ánh mắt ông ta sâu hun hút, ngùn ngụt lửa giận, khuôn mặt ngăm đen và gầy gò đầy oán hận, ngón tay chỉ thẳng vào mặt Lục lão phu nhân, tức giận như sắp bùng nổ.