Gia vị đậm đà cùng mùi thơm béo ngậy của món nướng tan trong miệng, khiến Lục Bùi Xương bất giác mỉm cười, miệng không ngừng xuýt xoa: "Thật ngon, thật là ngon quá!"
Thịt m.ô.n.g gà mà bấy lâu nay cậu ta luôn chê, hiện giờ trở nên vô cùng quý giá, cậu ta ăn đến hồn nhiên quên cả khóc, lại hỏi: "Còn... còn có không?"
Ninh Ninh phẩy tay: "Hết rồi, ngươi đi đi!"
Lục Bùi Xương lưu luyến đứng dậy, bị Lưu thị lôi trở về phòng, nhưng lòng vẫn nhung nhớ hương vị ấy.
Một lát sau, Lục lão phu nhân cùng Lục Nhị phu nhân bắt đầu dọn bữa cơm tối. Bàn ăn có bốn con gà quay vàng ruộm, một nồi canh cải trắng hầm trứng, một đĩa lạp xưởng xào măng mùa đông, và cả một đống khoai lang nướng thơm ngào ngạt.
DTV
Vì không được mang d.a.o theo, Lục Bùi Phong phải dùng phiến đá mài ra một con d.a.o nhỏ để xắt rau nấu nướng.
Lục lão phu nhân cầm con d.a.o đá, chậm rãi chia gà quay ra từng phần, dù đã thưởng thức nhiều lần nhưng bọn trẻ vẫn hết lời khen ngợi: "Nãi nãi làm gà quay đúng là ngon nhất!"
"Da gà giòn tan, hương vị đậm đà!"
"Ăn gà quay của nãi nãi xong, con không ăn nổi gà quay ở đâu khác nữa!"
Tống Minh Diên tuy không hay khoa trương, nhưng khi ăn đến món khoai lang nướng vừa thơm vừa ngọt, vừa mềm vừa nóng hổi, nàng cũng khó mà kiềm chế nổi lòng khen ngợi. Hương thơm ngào ngạt phả vào mũi, làm nàng hận không thể nuốt cả lưỡi mình vào.
"Ngon thật!"
Lục lão phu nhân nghe vậy liền cười đến không thấy mắt, tự hào nói: "Có gì đâu, lần sau nãi nãi sẽ làm món gà ăn mày cho các ngươi ăn, đó mới là món thực sự ngon đấy! Năm xưa, nãi nãi chỉ cần dựa vào tay nghề này đã khiến gia gia các ngươi phải đầu hàng, lần nào nãi nãi mà làm món gà ăn mày thì ông ấy cũng đều không dám trái lời nãi nãi!
"Oa! Nãi nãi thật lợi hại!"
Lũ trẻ trầm trồ đầy ngưỡng mộ, đôi mắt long lanh sáng rực.
"Nếu các con muốn, hãy học hỏi tài nghệ bếp núc cho thật giỏi, sau này nếu gặp người mình thích, khi ấy hãy nấu cho người đó ăn, cho đến khi đối phương ăn quen vị nhà mình rồi, sẽ chẳng còn muốn ăn cơm ở nhà khác nữa!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-96.html.]
Các phu nhân của Lục gia nghe vậy liền che miệng cười, chỉ có Lục Bùi Phong là khẽ khựng đôi tay đang gọi vỏ dưa lại.
Gia đình vui vẻ dùng bữa, ăn xong bèn thu dọn sân vườn rồi vào phòng, rửa mặt chải đầu rồi chuẩn bị đi ngủ. Lục Tứ phu nhân và Lục Ngũ phu nhân đã dọn dẹp căn phòng rất sạch sẽ, giường đất cũng được lau qua bằng nước ấm, chăn bông từ trên xe lừa đã được mang vào phủ lên giường. Cả nhà tổng cộng có sáu chiếc chăn, sau khi cửa phòng đóng lại, Tống Minh Diên lại từ không gian của mình lấy ra thêm sáu chiếc nữa.
Giường lớn trong phòng được chia thành hai bên, mỗi bên có sáu chỗ nằm, vừa đủ cho mỗi người.
Lục lão phu nhân và các phu nhân nằm ở một bên, còn lại bọn trẻ nằm ở bên kia, Hạnh Nhi và Ninh Ninh nằm cùng một phía, tam huynh đệ của Lục Bùi Thanh nằm ở phía kia, ở giữa là vị trí của Tống Minh Diên và Lục Bùi Phong.
Khi thấy chỉ còn một chiếc chăn, Tống Minh Diên tưởng tượng đến cảnh nằm chung với Lục Bùi Phong thì lập tức lấy thêm một chiếc nữa từ trong không gian. Thật may là nàng đã tích trữ nhiều chăn từ tiệm vải của mình.
Lục Bùi Phong: "..."
Thấy nàng nằm xuống đắp chăn đàng hoàng, hắn mới từ tốn cởi áo ngoài, lặng lẽ nằm vào chăn của mình. Trong phòng, lũ trẻ ríu rít trò chuyện, nhưng chỉ một lúc sau, tất cả đã yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng thở nhẹ nhàng.
Đợi mọi người đã lục tục đi vào giấc ngủ, Tống Minh Diên mới chợt nhớ ra là quên cho Lục Bùi Phong uống thuốc. Nếu uống thêm một lần nữa, vết thương của hắn có lẽ sẽ mau lành hơn.
Dường như có chút mới lạ với việc cả gia đình cùng ngủ trên giường lớn, Lục Bùi Phong lại không ngủ được. Tống Minh Diên lấy ra một viên Ích Khí Đan, đưa tay ra trước mặt hắn và chỉ vào miệng mình, ý bảo hắn uống.
Trong phòng khá tối, chỉ có chút ánh sáng mỏng manh len lỏi qua cửa sổ, đủ để nhìn lờ mờ hình dáng và động tác của nhau.
Tống Minh Diên quên mất rằng thế giới này không có linh lực, người khác không thể nhìn đêm như nàng được. Lục Bùi Phong cũng có thể nhìn đêm đôi chút, nhưng lại không đủ để thấy rõ viên thuốc trong tay nàng, chỉ thấy đôi mắt đen láy của nàng đang nhìn mình và chỉ tay về phía môi.
Lần đầu tiên nằm gần gũi một cô nương như thế, lại nhìn nàng đưa tay với vẻ khẽ nhắc nhở, khiến tim hắn đập rộn ràng và suy nghĩ cũng có phần chậm lại.
Thấy nàng tỏ vẻ chắc chắn, hắn khẽ nuốt nước bọt, thấp giọng hỏi: "Ngươi. . thật sự chắc chắn?"
Tống Minh Diên gật đầu, chỉ là ăn một viên đan dược thôi, có gì mà phải xác định hay không xác định?
Chẳng phải ngày hôm qua nàng đã nói với hắn rằng tối nay sẽ lại dùng thuốc lần nữa sao? Còn cần xác định sao?