Tuy vậy, lúc này chưa phải là thời điểm để lật mặt. Chu thị đành nở một nụ cười miễn cưỡng, đáp: "Ta hiểu được, không có oán trách gì tộc nhân cả. Các người đã bỏ tiền ra giúp là ta đã cảm kích lắm rồi, chỉ tiếc A Thắng không có phúc phần ấy."
"Ngươi nghĩ được vậy thì tốt. A Thắng đã đi rồi, ngươi cũng nên nhìn về phía trước, hãy nén đau thương."
Lục nhị lão gia an ủi qua loa vài câu, liền bắt đầu nghĩ cách lấy lòng quan sai. Nếu trên đường có thể được quan sai bảo hộ, vậy đám người già phụ nữ và trẻ em của Lục gia còn đáng gì!
Được Chu thị nhắc nhở, Lục nhị lão gia như bừng tỉnh. Khi thực sự không thể tiếp tục, ông ta bèn bỏ chút bạc ra để đội ngũ dừng chân nghỉ ngơi.
Đội ngũ dừng lại, Lục gia cũng không tiện rời khỏi, chỉ có thể dừng theo.
Tống Minh Diên lấy túi nước trong không gian có pha loãng linh lộ, uống một ngụm. Đảm bảo lượng năng lượng trong nước vừa phải, nàng mới đưa cho mọi người,"Uống chút nước đi."
DTV
Lục Tư Ninh hai tay đón lấy túi nước, uống một ngụm rồi tròn mắt hỏi: "Ủa, tẩu tẩu, sao nước này ngọt vậy?"
"Ta có bỏ đường vào, thích thì uống thêm vài hớp, không còn nhiều đâu."
Tống Minh Diên lấy ra một túi nước khác đã pha sẵn linh sương.
Lục lão phu nhân nhận lấy, không uống liền mà ngửa đầu thưởng thức một ngụm. Vị ngọt thanh mát nhập vào cổ họng, bà liền nhận ra đây không phải nước đường. Nước đường nào có thể khiến đầu óc thư thái, làm dịu bớt cơn đau đầu gối thế này? Tác dụng của nó còn tốt hơn cả dược liệu.
Chắc chắn đây là tiên vật Diên Diên lấy ra! Là đồ tốt bậc nhất!
Lục lão phu nhân đưa túi nước cho con dâu, đến lượt Hạnh Nhi, mắt nàng ấy hơi mở to, hiển nhiên cũng nhận ra nước uống này không phải loại bình thường.
Nghĩ lại cảnh tiểu thư tại trạm dịch từng phô diễn thân thủ kinh người, trong lòng Hạnh Nhi lặng đi một nhịp, cảm giác rằng trước mặt mình là tiểu thư, nhưng đồng thời lại không phải tiểu thư. Có lẽ tiểu thư đã thật sự không còn.
Hạnh Nhi không kiềm chế được, vành mắt đỏ lên, nước mắt rơi lã chã.
Nhìn nàng ấy bỗng nhiên bật khóc khiến mọi người xung quanh kinh ngạc,"Hạnh Nhi, ngươi làm sao vậy?"
"Nô tỳ..."
Hạnh Nhi liếc nhìn Tống Minh Diên, nước mắt càng tuôn ra như mưa, không nhịn được mà bật khóc nức nở.
Tống Minh Diên thở dài, nhẹ nhàng kéo Hạnh Nhi ra chỗ khác, hướng đến mọi người nói: "Ta có vài lời muốn nói riêng với nàng ấy, sẽ trở lại ngay."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-93.html.]
Nàng hiểu rằng Hạnh Nhi sớm muộn cũng nhận ra điều này, rốt cuộc nàng vốn không có ý định che giấu.
Dắt tay Hạnh Nhi đi đến ven rừng cách xa đội ngũ, Tống Minh Diên mới buông nàng ấy ra.
"Có điều gì muốn nói thì cứ nói ra!"
Hạnh Nhi mắt đỏ hoe, nghẹn ngào thốt lên: "Tiểu thư..."
"Tiểu thư của ngươi, trước khi được đưa vào tướng quân phủ đã trút hơi thở cuối cùng rồi. Nàng ấy là bị đánh hôn mê rồi đặt vào kiệu, chỉ là người ra tay không biết kiềm chế, thành ra gây nên cơ sự này. Chiếm lấy thân thể này vốn không phải là ý của ta."
Vậy ra con quỷ kia thật sự là...
"Vậy trước đây ngươi cũng là..."
Tuy có chút khó nói thành lời, nhưng Tống Minh Diên hiểu nàng ấy muốn hỏi điều gì, liền bình tĩnh đáp: "Đúng vậy, đã c.h.ế.t rồi."
Hạnh Nhi lại muốn khóc. Vì sao người tốt đều đoản mệnh như vậy, từ tiểu thư đến cả nàng bây giờ cũng vậy.
Vừa khóc, Hạnh Nhi vừa nghẹn ngào nói lời an ủi: "Ngươi đừng khổ sở, tuy ngươi đã c.h.ế.t nhưng hiện tại còn sống lại. Tiểu thư nếu biết mình sau khi c.h.ế.t còn có thể cứu được một mạng người, nhất định sẽ vui mừng."
"Tiểu thư vốn rất tốt, cũng rất lương thiện, ngươi cũng vậy."
Hạnh Nhi biết, Tống Minh Diên lợi hại như vậy, đến đâu cũng có thể sống tốt, hoàn toàn không cần phải giúp đỡ một kẻ vô dụng như nàng ấy. Thế nhưng, nàng vẫn giúp đỡ, thực sự đã nghĩ cho nguyên chủ mà cứu lấy Hạnh Nhi.
Dù không cảm thấy buồn, nhưng khi thấy Hạnh Nhi khóc vì biết nàng đã chết, Tống Minh Diên chỉ có thể lắc đầu, cảm thấy bất đắc dĩ.
"Ngươi làm sao biết nàng ấy sẽ vui mừng? Nhỡ đâu nàng ấy lại không vui thì sao?"
Đặt mình vào hoàn cảnh đó, nếu thân thể của nàng bị chiếm đoạt sau khi chết, dù không đến mức căm thù, nàng cũng chẳng thể cảm thấy vui vẻ.
Hạnh Nhi gạt lệ, nghiêm túc nói: "Người khác thì ta không dám chắc, nhưng nếu là ngươi, tiểu thư nhất định sẽ vui. Bởi vì chưa từng có ai vì tiểu thư mà làm điều gì, chưa từng có ai vì tiểu thư mà suy nghĩ, ngoài Hạnh Nhi ra, tiểu thư thật sự chẳng có gì trong tay cả."
"Tiểu thư đã rất cố gắng để tồn tại, nếu tiểu thư trên trời có linh thiêng, nhất định sẽ mong nhìn thấy một người thay tiểu thư đi trên một con đường khác."
Tống Minh Diên trầm mặc thật lâu, cuối cùng chỉ nhìn Hạnh Nhi, nói khẽ: "Cảm ơn."