Lưu thị tròn mắt : "Các ngươi chỉ cho chúng ăn những thứ thôi ?"
Sắc mặt Lục nhị lão gia đần chuyển thành màu đen: "Tại bọn họ thế ăn ngon như ?"
Rõ ràng đãi ngộ mà nhóm Tống Minh Diên nhận chạm trúng nỗi đau của Lục nhị lão gia. Ông cam lòng khi thấy chịu thua thiệt, càng căm tức khi thấy Lục lão phu nhân và những tự xin tách khỏi gia tộc cuộc sống thoải mái như , thậm chí còn hơn cả ông .
Chẳng điều chứng tỏ, chính đám nhị phòng của ông mới là gánh nặng ? Không họ, đại phòng Lục gia càng phát đạt hơn?
Không đợi dịch thừa lên tiếng, Tống Minh Diên nhàn nhạt : "Chúng tự dựa sức lực để ăn bữa cơm , nếu các ngươi bản lĩnh thì cũng tự kiếm ăn ! Các ngươi là con cháu Lục gia bao lâu nay, chẳng lẽ còn chẳng gì nên hồn, là phế vật dùng ? Thật vô dụng, đến còn thấy hổ các ngươi đấy."
Trong nhóm của Lục nhị lão gia ít nhất 10 đến 20 thanh niên tráng kiện, nếu bọn họ chịu việc thì lẽ cũng đến nỗi khổ sở thế .
Trước , chi đại phòng bao bọc, nuôi dưỡng cả chi nhị phòng, còn bọn họ thì cứ thản nhiên hưởng thụ, hề cố gắng tiến , thậm chí còn tham lam vô độ, thứ đều để chi đại phòng gánh vác, cuối cùng sang chi đại phòng là phế vật. là từ "phế vật" còn nhẹ nhàng.
Lục Tư Ninh đánh no căng, lau miệng ngây thơ hỏi: "Tẩu tẩu, tại bọn họ ăn thịt ? Có ăn thịt ?"
Lời của Tống Minh Diên là một nhát d.a.o c.h.é.m Lục nhị lão gia, câu hỏi của Lục Tư Ninh là một nhát d.a.o bổ trợ tuyệt hảo.
Mặt Lục nhị lão gia đỏ bừng lên, cảm thấy mặt như ai đó tát mạnh hai cái, đau rát tức giận.
"Các ngươi sẽ ngày cầu xin chúng !"
Lục lão phu nhân hừ lạnh: "Nếu thật sự ngày đó, chúng sẽ tự kết liễu ."
DTV
Lục Nhị lão gia thấy tiện nghi đều chẳng thể chiếm , tức giận đến n.g.ự.c phập phồng, mặt tái xanh, trông nghẹn khuất đến tím tái cả sắc mặt.
Ngay lúc , một tên dịch thừa vốn luôn khinh thường bọn họ đột nhiên khúm núm, cúi đầu khom lưng, cung kính bẩm với Lục gia: "Lão phu nhân, các vị, xe lừa chuẩn đầy đủ, hàng hóa cũng chất hết lên xe, các vị kiểm tra một lượt?"
"Nếu thứ gì thiếu sót, xin cứ dặn dò, tiểu nhân sẽ lập tức cho chuẩn ngay!"
Thái độ đột ngột đổi đến mức khiến ngẩn , ai nấy đều khỏi ngạc nhiên. Mới ngất xỉu một lát, mà Lục gia thu mua cả dịch thừa ?
Lục lão phu nhân để tâm đến ánh mắt của , chỉ lạnh lùng gật đầu, dẫn cả nhà cất bước ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-89.html.]
Khi ngang qua Đặng Lương, Tống Minh Diên đưa tay hiệu: "Muốn thử một nữa ?"
Đặng Lương lặng thinh.
Lục Bùi Phong tiến tới, chìa tay : "Chìa khóa."
Đặng Lương lên Lục Bùi Phong, đôi mắt chim ưng sắc lạnh như băng của đầy vẻ hờ hững, ý lo lắng nếu Đặng Lương từ chối.
Cuối cùng, Đặng Lương đành đưa chùm chìa khoá cho Lục Bùi Phong.
Chùm chìa khoá đến mười mấy chiếc, Lục Bùi Phong nhận lấy, kéo tay Tống Minh Diên thử từng chiếc, đến chiếc thứ ba thì xiềng tay của nàng mở .
Tống Minh Diên định nhận lấy chìa khoá từ tay để mở khoá chân, nhưng quỳ một gối xuống mặt nàng, cẩn thận cầm lấy xiềng xích mà mở từng chút một.
Đôi bàn tay Lục Bùi Phong thon dài cân xứng, nơi hổ khẩu nứt vài vết, gân cốt nổi lên nhợt nhạt khi dùng sức.
Lần , tháo khóa chân còn nhanh hơn cả khi tháo khóa tay.
Đến chiếc thứ hai thì khóa mở.
Lục Bùi Phong ném trả chùm chìa khóa cho Đặng Lương, nắm lấy tay Tống Minh Diên, bước theo Lục lão phu nhân.
"Ngươi tự ý đưa chìa khóa cho bọn họ mở xiềng, nếu họ chạy mất thì ?" Ngô Đạt nhíu mày, hài lòng quyết định của Đặng Lương khi bàn bạc với .
Nếu phạm nhân trốn thoát đường, đám quan sai như sẽ chịu trách nhiệm nặng nề.
"Xiềng xích thể ngăn họ, nếu họ chạy trốn, chúng cũng chẳng thể ngăn ."
Đặng Lương bình thản Ngô Đạt: "30 tên hắc y nhân khi nãy đuổi theo thì 17 tên đều nàng giết."
Ngô Đạt trong lòng run rẩy, mồ hôi lạnh bất giác túa lưng.
Đặng Lương tiếp lời: "Từ khi rời kinh thành, luôn bám theo phía chúng . Ngươi nghĩ, từng dẫn ba nghìn kỵ binh xuyên qua vương đình Hung Nô khả năng tự bảo vệ và gia tộc ?"