Vài vị phu nhân thì trông đầy căng thẳng, Lục Tam phu nhân thậm chí còn định vác ghế lao ra hỗ trợ, nhưng chị em dâu liền giữ chặt lấy bà.
"Ngươi chỉ có mấy chiêu mèo cào, lao ra chỉ thêm phiền, lại khiến Diên Diên phải lo lắng!""
Lục Tam phu nhân ỉu xìu, lần đầu tiên trong đời bà cảm thấy mình thật vô dụng, lòng vừa giận vừa bứt rứt, không thể không trơ mắt nhìn Tống Minh Diên đơn độc chiến đấu.
Đám trẻ con nín thở, mắt không dám chớp, trừng trừng nhìn tẩu tẩu giữa màn đao kiếm, chỉ mong tẩu tẩu không bị thương.
Lục Bùi Phong mỗi lần nhìn thấy Tống Minh Diên cận kề lưỡi đao mà tránh thoát, rất nhiều lần đều muốn lấy Thanh Hải trường vân đến trợ giúp, nhưng thấy ánh mắt nàng lóe lên niềm hưng phấn cùng chiến ý càng đánh càng mãnh liệt, hắn cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Ánh mắt hắn dán chặt lên nàng, sẵn sàng nhảy vào trợ chiến bất cứ lúc nào.
Giữa gian đại sảnh rộng lớn, Tống Minh Diên như hóa thành trung tâm của cuộc chiến, chỉ bằng sức mình mà biến 30 tên hắc y nhân thành những đối thủ yếu đuối. Dáng người nàng linh hoạt, mạnh mẽ như mèo, mỗi lần c.h.é.m đao là một lần ra tay chuẩn xác, bức đám hắc y nhân chẳng ai dám tiến lên.
Ngay cả người nhà Lục gia cũng không ai dám lại gần, chứ đừng nói đến việc bị chúng đả thương. Đám hắc y nhân ngày càng cuống, chiêu thức càng lúc càng hung hãn nhưng vẫn không đẩy lùi được nàng.
Sự điềm tĩnh của Tống Minh Diên như hoà cùng linh lực, khiến năng lực của nàng càng vận hành trôi chảy, dần dần như cá gặp nước, hoàn toàn đắm chìm vào trận chiến.
30 tên hắc y nhân huấn luyện bài bản, thế mà chẳng ai đủ sức đối phó nàng.
"Rút lui!"
Tên cầm đầu hét lớn, đột ngột ném đao về phía Tống Minh Diên rồi quay người nhảy ra ngoài, những tên còn lại cũng nhanh chóng phá cửa sổ mà chạy trốn.
DTV
Tống Minh Diên tránh thoát lưỡi đao xẹt tới, vừa định truy đuổi thì bỗng phía sau vang lên một tiếng kinh hãi: "Đại nhân cẩn thận!"
Nàng quay đầu lại, vừa kịp nhìn thấy lưỡi đao của tên cầm đầu vung về phía cửa lớn nơi một vị công tử cùng tiểu đồng đang bước vào.
Không chút do dự, nàng phóng thanh đao trong tay về phía đó.
"Keng!" Tiếng binh khí va chạm vang lên, hai lưỡi đao xẹt qua mặt vị công tử kia, gió lùa qua hai bên má hắn khiến vài sợi tóc rơi xuống.
Tiểu đồng bên cạnh hít một hơi, bừng tỉnh lại, sắc mặt tái mét hỏi: "Đại nhân, ngài không sao chứ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-85.html.]
"Không sao."
Giọng nói của người vừa tới vang lên thanh thoát, êm dịu như tiếng ngọc rơi trên bàn châu. Suýt thì bị đao kiếm tước đi sinh mạng nhưng người này vẫn có thể bình tĩnh đến vậy.
Tống Minh Diên hiếu kỳ đánh giá vị công tử trước mặt. Hắn khoác một chiếc áo màu xanh lam, bên ngoài phủ áo lông cừu, khí chất thanh nhã, dung mạo xuất chúng. Nổi bật nhất là nốt ruồi đỏ ngay giữa trán, như bạch ngọc nhiễm chu sa, hai sắc thái đối lập hòa hợp tinh tế, khiến người ta chỉ cần nhìn thoáng qua đã kinh ngạc.
"Tại hạ Thẩm Giám, đa tạ cô nương đã ra tay cứu giúp." Hắn tươi cười ôn nhã, phong thái tựa làn gió xuân ấm áp.
Tống Minh Diên nhảy xuống từ trên bàn, đáp: "Không cần cảm ơn, ngươi cũng chỉ là vô tình gặp họa mà thôi."
Chẳng qua là có hơi đáng tiếc, nàng vẫn chưa đánh đã tay đâu!
Thẩm Giám mỉm cười, cảm thấy cô nương này thật thú vị.
Thấy đám hắc y nhân đã rút lui, Lục Bùi Phong liền huýt sáo, rồi nghe thấy tiếng đánh g.i.ế.c từ bên ngoài trạm dịch vọng tới. Ánh mắt lấp lánh của Tống Minh Diên làm hắn vội vàng bước tới, nắm lấy cổ tay nàng: "Đừng đánh nữa, lần sau sẽ lại có cơ hội."
Khi chạm vào nàng, hắn mới kinh ngạc nhận ra lòng bàn tay mình đã ướt mồ hôi. Dù từng trải qua bao trận chiến sinh tử, hắn cũng chưa từng căng thẳng đến thế.
Đúng lúc ấy, một giọng nói trầm ấm vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn.
"Lục thiếu tướng quân, hạnh ngộ."
"Thẩm đại nhân." Lục Bùi Phong giờ mới nhận ra sự hiện diện của Thẩm Giám, hắn quay đầu, khẽ gật đầu đáp lễ: "Lục gia giờ đã không còn vinh quang xưa, danh xưng thiếu tướng quân này, Lục mỗ không dám nhận."
"Anh hùng không kể xuất thân, uy danh của thiếu tướng quân đã vang dội khắp nơi, không cần khiêm tốn," Thẩm Giám nói rồi dời ánh mắt về phía lão phu nhân: "Nghiên Chi đã nghe nói lão phu nhân sẽ dừng chân tại đây, nên đặc biệt đến để bái kiến."
"Khi Lục phủ bị lưu đày rời kinh, Nghiên Chi vì bận sự vụ không kịp tiễn, thật là thất lễ, mong lão phu nhân thứ lỗi."
Lão phu nhân thấy vị hậu bối này vừa có lễ, vừa khiêm tốn, trong lòng rất hài lòng, liền hòa nhã gật đầu, ra hiệu mời hắn ngồi xuống.
Bà ôn tồn hỏi: "Nghiên Chi có lòng, chỉ là sao không ở kinh thành, lại xuất hiện ở đây?"
Ở Bắc Ngụy, các trạm dịch thường phụ trách truyền tin công văn và quân sự từ triều đình, đồng thời cung cấp chỗ nghỉ cho quan viên bị lưu đày, nhưng hiếm khi tiếp đón các quan chức.