"Các ngươi theo , thể giảm giá một chút."
Tống Minh Diên rõ giảm bao nhiêu, cho đến khi nàng thấy Lưu thị cầm một chiếc áo bông hỏi giá thì mới hiểu .
"Ngươi ? Cái áo bông giá bao nhiêu?" Lưu thị trợn to mắt , tay cầm một chiếc áo khoác màu xám đậm cũ, khó tin hỏi dịch thừa*.
(Dịch thừa: Là một chức quan trong hệ thống quan thời cổ đại ở Trung Quốc, thuộc về cấp bậc thấp trong quan chức quản lý vận chuyển và thông tin. Chức danh thường đặt tại các trạm dịch trạm giao thông để chịu trách nhiệm điều hành công việc của trạm như tiếp đón quan , truyền tin tức, điều phối thư tín và hàng hóa qua các trạm. )
Nam nhân trung niên bộ râu cá trê, mặt đầy mỡ, đôi mắt ti hí như hạt đậu xanh, ánh mắt lộ rõ vẻ gian xảo, đám phạm nhân lưu đày chẳng khác nào những con dê béo.
Trước sự chất vấn của Lưu thị, chút mất kiên nhẫn, đáp: "Trạm dịch vốn phép buôn bán mấy món , mạo hiểm lớn mới giao dịch cùng các ngươi, tất nhiên giá cao một chút!"
DTV
"10 lượng bạc một chiếc, mặc cả. Các ngươi liệu mà suy nghĩ, thì nhanh chóng mua , qua thôn là cửa hàng khác , khi đó mua cũng chẳng ."
Chiếc áo khoác bình thường giá đến 100 văn, mà dám bán đến 10 lượng bạc! Ở kinh thành, một chiếc áo ấm còn hơn thế nhiều cũng chỉ 7,8 lượng!
Lưu thị sững sờ, ngờ ở một trạm dịch hẻo lánh thể đòi giá c.ắ.t c.ổ đến .
nếu mua, e rằng cả đoạn đường tiếp theo bọn họ sẽ đông chết!
Bị cái lạnh hành hạ suốt đêm qua, Lưu thị chịu đủ, bao giờ cảm giác lạnh đến tê buốt tận xương cốt nữa. Dù cam lòng nhưng bà đành cắn răng, dùng bạc nhà đẻ tiếp tế đế mua bảy, tám chiếc áo.
Áo bông nhiều, chỉ trăm món, thoáng chốc đám tranh mua sạch.
Chu thị một bên lạnh lùng , trong lòng như thuốc độc đang sôi trào. Nếu ngày hôm qua bọn họ chịu bố thí nửa lượng bạc thôi, thì nhi tử của bà đến mức đánh thành trọng thương đến chết!
Bọn họ cùng chung huyết thống, mà nỡ lòng nào ngơ!
Nghĩ đến sáng nay nhi tử chôn vùi tuyết, Chu thị như đứt từng khúc ruột, trong lòng càng căm hận Lục gia.
Ngoài áo bông, trạm dịch còn bán lương khô, ấm nước, lò nấu rượu và than đen, những thứ cần thiết cho chặng đường lưu đày hầu như đều .
Dịch thừa còn cho phạm nhân dừng chân nghỉ ngơi, chuẩn bữa trưa khi rời , cho bọn họ hai canh giờ nghỉ ngơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-83.html.]
"Nương, chúng nên mua thêm chút gì ?" Lục Đại phu nhân vốn chút tiền bạc, cơ hồ là giàu nhất trong cả đội ngũ, trừ Tống Minh Diên.
Bàn về độ giàu , lẽ giờ ngay cả hoàng đế cũng bằng nàng.
"Mua chút gì !" Lục lão phu nhân ánh mắt sắc bén, liếc đám quan sai ngoài cửa hạ giọng: "Trạm dịch chắc liên hệ với đám quan sai áp giải chúng , bạc chúng chi ít nhất một nửa sẽ túi bọn chúng. Người khác đều mua, chúng cũng thể quá khác biệt."
Cần thì chi chút bạc, để tránh vì chút tiền lẻ mà khiến đám quan sai phật lòng, thật sự đáng.
"Chọn vài thứ cần thiết, cần nhiều quá, mua lấy lệ thôi, chủ yếu để biểu thị thái độ."
Lục Đại phu nhân lĩnh hội ý tứ của bà, nghĩ nghĩ, mắt bọn họ thiếu ăn mặc, những món bán ở đây cũng bằng đồ thôn dân tặng, bèn chọn mua vài cái túi nước và mấy chiếc chén sứ thô.
Dù , mấy món nhỏ cũng tốn đến 28 lượng bạc.
Giá cả thật là quá mức vô lý.
Tống Minh Diên chú ý đến mấy chuyện . Nàng bước lập tức nhận , trạm dịch mai phục!
Đối phương ít nhất đến 30 , chỉ là rõ vì vẫn hành động.
"Đợi chút, để những giao cho xử lý."
Đã lâu đánh , Tống Minh Diên cảm thấy khá ngứa ngáy tay chân. Ở Tu Tiên giới, cứ ba ngày là xảy đại chiến, hai ngày tiểu chiến, nhưng từ lúc xuyên đến đây nàng chẳng cơ hội động tay động chân nào.
Trước mắt đến chịu chết, khiến nàng kích động đến nỗi hận thể xoa tay hầm hè, vui vẻ mà đánh một trận.
"Không , quá đông." Lục Bùi Phong lập tức từ chối, chút do dự.
Tống Minh Diên cắn răng, trừng mắt : "Ngươi đừng quên hiện tại ngươi đang thương! Ai mang thương tích mà đối địch với cả từng ?"
Lục Bùi Phong mím môi, nàng một cái: "Ta thể đánh ngã bọn chúng, giả bộ như trọng thương."
Hơn nữa, dù trọng thương, cũng sẽ vẫn đánh ngã bọn chúng.
Hắn, lợi hại!