Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tạo phản mang không gian dọn sạch quốc khố - Chương 80

Cập nhật lúc: 2025-06-27 22:47:54
Lượt xem: 26

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lục lão phu nhân dẫn mấy đứa nhỏ đứng ở nơi an toàn, liếc mắt đã nhận ra ba tên trộm này chính là con cháu nhị phòng của Lục gia.

Mặc dù không rõ chuyện này có liên quan đến Lục nhị lão gia hay không, nhưng chắc chắn là có sự đồng ý ngầm của ông ta!

Bà không ngăn cản, chỉ đứng đợi cho đến khi con dâu đánh bọn chúng mặt mũi bầm dập mới lạnh giọng cảnh cáo: "Lần này coi như xong, nếu còn dám tái phạm, đừng trách ta đánh gãy chân chó của các ngươi! Về nói với bọn chúng, ai muốn trộm thì cứ tới, lão thân muốn xem xương đùi các ngươi cứng hay gậy gỗ của ta cứng!"

Ba tên trộm bị đánh thê thảm, không dám nán lại, chỉ vừa lăn vừa bò mà chạy đi.

Lục Tam phu nhân nhìn theo bóng chúng, phì một tiếng rồi giận dữ nói: "Đám súc sinh đó, còn chưa bị lưu đày trên đường đã vội giở trò với chúng ta."

Lục Nhị phu nhân lo lắng nhíu mày: "Lần này là trộm, lần sau không chừng sẽ là cướp. Nếu bọn chúng đông người lại áp đảo, biết phải làm sao đây?"

Lục Nhị phu nhân đã không còn hy vọng gì vào Lục nhị lão gia và bọn người đó, chuyện này, không cần nghi ngờ, bọn chúng hoàn toàn có thể làm ra.

"Yên tâm đi, chỉ cần chúng ta duy trì quan hệ tốt với quan sai, dù muốn cướp, bọn chúng cũng phải cân nhắc."

Lúc xin tự trục xuất khỏi gia tộc, Lục lão phu nhân đã lường trước tình huống này, nếu không đã chẳng cất công chuẩn bị cháo và canh cá để gửi đến quan sai, chẳng qua là muốn có mối quan hệ tốt với họ mà thôi.

Có được mối quan hệ này, dù tên lão quỷ kia có lá gan, cũng không dám ngang nhiên ra tay.

Lục lão phu nhân hiểu rõ rằng đây không phải kế lâu dài. Những quan sai này có thể bị Lục gia hối lộ, nhưng Lục nhị lão gia cũng có thể làm tương tự. Hiện tại lão ta chưa hành động, nhưng khi ra tay, chắc chắn sẽ không bỏ qua bất kỳ lợi thế nào.

Lục lão phu nhân không nói điều này ra, tránh để mọi người phải lo lắng thêm.

Thực tế, so với Tống Minh Diên trong tay, bọn họ hoàn toàn không cần lo lắng.

Tuy nhiên, Lục lão phu nhân cảm thấy Diên Diên là tiên nhân, tiên nhân không nên vướng vào những chuyện nghiệp chướng thế này. Đối phó với mấy kẻ thấp kém ấy, đâu xứng đáng để nàng hao phí phúc khí.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-80.html.]

"Nghỉ ngơi đi thôi, mai còn phải lên đường."

Cả gia đình lại quây quần bên nhau. Nhưng chưa kịp nhắm mắt thì những bông tuyết to lớn đã rơi đầy trời.

Nhìn thấy đống lửa sắp tắt, Tống Minh Diên định dùng không gian để ngăn cản những bông tuyết đang rơi ngày một dày. Đúng lúc đó, một bàn tay khô gầy đặt lên tay nàng.

Tống Minh Diên ngẩng đầu, liền thấy lão phu nhân thở dài, ánh mắt đầy ôn hòa và bao dung: "Ngoan ngoãn, đừng tiêu hao quá nhiều tiên lực, tu luyện tiên lực đâu dễ dàng như vậy."

Sáng nay, lão phu nhân thấy Diên Diên làm cho tên ngục tốt kia biến mất vào hư không, sắc mặt nàng tái nhợt, rõ ràng là đã quá hao tổn tiên lực. Lão phu nhân không biết tiên lực đến từ đâu, nhưng lại biết chắc rằng Diên Diên đã chịu nhiều khổ cực mới tu luyện được như vậy. Nếu không, với tâm tính mềm mỏng của nàng, khi xử trí tên ngục tốt kia, làm sao có thể không chớp mắt một cái?

Tống Minh Diên cảm thấy ánh mắt lão phu nhân chứa đựng cả ngàn vạn điều khó tả, tựa như thương tiếc lẫn yêu thương, khiến nàng không khỏi xúc động, ánh mắt bất giác hơi ươn ướt. Nàng cúi đầu, không tiếp tục nữa.

DTV

"Lục lão phu nhân, chúng ta đã dọn sẵn hang động cho mọi người vào nghỉ qua đêm," một tên quan sai cầm đuốc đứng bên ngoài hang gọi.

Lục gia đóng trại không xa hang động, nghe thấy liền mừng rỡ. Lục lão phu nhân biết rằng việc chuẩn bị đồ ăn và nước uống hôm nay đã có tác dụng, bèn cảm tạ quan sai rồi vội vàng thu dọn, đưa mọi người nhẹ nhàng tiến vào hang động.

Trong động, mấy đống lửa đã được nhóm lên. Phần lớn quan sai đã bọc áo khoác ngủ, chỉ còn vài người thức canh. Lục gia tìm một góc an tĩnh ngồi xuống, sắp xếp đồ đạc gọn gàng.

Không còn gió tuyết quấy nhiễu, ai nấy đều bình an hơn không ít.

Vừa ngồi xuống, Tống Minh Diên đã cảm nhận được một ánh mắt mãnh liệt đang nhìn chằm chằm vào mình. Nàng ngẩng đầu lên, bắt gặp Đặng Lương đang chăm chú quan sát. Nàng khẽ mỉm cười, không tiếng động mà nhép miệng: "Canh cá có ngon không?"

Tất nhiên là ngon.

Đặng Lương đưa tay sờ cổ, nơi còn ẩn ẩn đau, ánh mắt sắc bén như muốn nhìn thấu nàng. Hắn vẫn không hiểu bằng cách nào mà Tống Minh Diên có thể khiến hắn ngất xỉu, đến mức khi đồng đội hỏi, hắn chỉ có thể nói là vô ý ngã. So với tự ngã, bị một nữ nhân đánh ngất rõ ràng còn mất mặt hơn.

Nữ nhân này, nhìn qua tưởng tay trói gà không chặt, ai ngờ sức mạnh lại đáng gờm đến vậy.

Lục Bùi Phong liếc qua Đặng Lương, giữa mày thoáng nhíu lại, bất động thanh sắc chắn chắn ánh mắt của hắn nhìn về phía Tống Minh Diên.

Loading...