Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tạo phản mang không gian dọn sạch quốc khố - Chương 74

Cập nhật lúc: 2025-06-27 22:47:40
Lượt xem: 27

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Gần như ngay khi quan sai vừa ra lệnh nghỉ ngơi, đoàn người kiệt sức lập tức ngã quỵ thành từng mảng, môi tái, mặt trắng bệch, đôi mắt đờ đẫn, qua một lúc lâu cũng chưa thể hồi thần lại.

"Các ngươi chỉ được hoạt động trong khu vực rừng này. Ai dám rời khỏi khu rừng này, liền coi như đào phạm, bắt được sẽ đánh chết!"

"Nếu ai tố giác kẻ trốn chạy, chúng ta sẽ thưởng cho hắn một bộ áo bông, một bộ công cụ nhóm lửa nấu ăn, cùng nửa túi gạo trắng và hai cân thịt."

"Tốt nhất các ngươi đều an phận, kẻ muốn chạy trốn không ít, nhưng đến giờ vẫn chưa ai có thể thoát khỏi tay Ngô Đạt ta. Nếu bị bắt lại, tốt nhất nghĩ sẵn xem muốn c.h.ế.t kiểu gì!"

Sau lời răn đe, Ngô Đạt cùng đám quan sai vào hang núi nghỉ ngơi, tỏ vẻ hết sức quen thuộc với địa hình nơi đây.

Tống Minh Diên quan sát, trong đám người có vài kẻ không xem lời Ngô Đạt ra gì, thậm chí ngay khi quan sai vừa vào hang, họ đã lén hành động, mượn cớ vào rừng tìm thức ăn để trốn thoát.

Trời tuyết khó che giấu dấu vết, lại thêm gông xiềng trên tay chân, muốn trốn thoát quả thực là đi vào đường chết.

Quan sai sẽ không bỏ qua cơ hội g.i.ế.c gà dọa khỉ.

Quả nhiên, không bao lâu sau đã có người tố giác, Ngô Đạt chỉ phái sáu tên quan sai, chưa đến hai khắc đã bắt được những kẻ trốn chạy quay lại.

Lục lão phu nhân không muốn bọn nhỏ phải chứng kiến cảnh tượng đẫm m.á.u tàn nhẫn, bèn bảo mọi người tránh sang nơi khác.

Dù không nhìn thấy cảnh tượng, nhưng tiếng roi quất và tiếng kêu thảm thiết vẫn không ngừng vang vọng.

DTV

Lục gia vốn là tướng môn, hậu trạch hòa thuận, các vị phu nhân được bảo hộ rất tốt, hiếm khi thấy cảnh này, nên sắc mặt ai cũng trở nên tái nhợt.

Mấy đứa nhỏ sợ đến mức không dám thốt nên lời.

Thấy vậy, Tống Minh Diên liền sử dụng không gian cách âm, ngăn cách hoàn toàn những âm thanh kinh hãi.

Hạnh Nhi cũng sợ, nhưng bản năng hóng chuyện khiến nàng ấy không ngăn hết những âm thanh có thể lọt vào tai.

Nàng ấy đưa tay che tai, nhưng ngay giây tiếp theo, mọi âm thanh đột nhiên biến mất, ngay cả tiếng gió rít cũng không nghe thấy!

Hạnh Nhi hoảng sợ, lập tức quay sang nhìn xung quanh, chỉ thấy mọi người sắc mặt vẫn như thường, dường như không ai nhận ra điều gì bất thường.

Liên tưởng tới chuyện sáng nay trong túi áo bỗng dưng xuất hiện bánh bao, Hạnh Nhi lập tức sợ đến mức hàm răng va vào nhau.

Quanh đây, có quỷ!

A di đà phật, Thái Thượng Lão Quân mau mau cứu con, lui, lui, lui!!

Đúng lúc này, nàng ấy thấy Tống Minh Diên dẫn mấy đứa nhỏ đi nhặt củi, liền vội nói: "Tiểu thư, nô tỳ cũng muốn đi!"

Chỉ khi ở bên cạnh tiểu thư, nàng ấy mới cảm thấy an toàn hơn một chút.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-74.html.]

"Đi thôi."

Tống Minh Diên khẽ gật đầu dẫn nàng ấy theo.

Đoàn người lưu đày đặt chân tại một bãi đất bằng gần vách núi, bao quanh bởi một khu rừng rộng khoảng mười lăm mẫu.

Tống Minh Diên đã quan sát kỹ, không xa doanh trại có một dòng sông, nàng giả vờ dẫn mấy đứa nhỏ đi nhặt củi, thực chất là muốn tìm đồ ăn.

Vừa đi vừa nhặt củi, nàng hướng về phía con sông, thấy trong rừng có Đặng Lương đang dùng cung tên săn thú. Khi nàng đi ngang qua, vừa hay thấy hắn b.ắ.n c.h.ế.t một con thỏ hoang đang kiếm ăn trên nền tuyết.

Đặng Lương nhìn thấy nhóm người của Tống Minh Diên liền khựng lại, nhắc nhở: "Phía trước là sông, không còn đường nữa."

Hắn nghĩ rằng nàng không biết địa hình, nhưng thực tế, nàng thậm chí còn rõ ràng cả chỗ ngoặt của dòng sông.

"Cảm tạ." Tống Minh Diên gật đầu, không hề có ý định dừng bước.

Thấy nàng tiếp tục đi, Đặng Lương nhíu mày, thời tiết lạnh như vậy mà nàng lại dẫn mấy đứa trẻ đi về phía bờ sông đóng băng, đúng là đang tự tìm đường chết.

Hắn cầm con thỏ lên, bước theo.

Tống Minh Diên quay lại nhìn, ánh mắt hơi có phần nghi hoặc: "Ngươi đi theo chúng ta làm gì?"

Có một kẻ cứ nhìn chằm chằm, nàng sao mà lấy đồ trong không gian ra được.

Tuy rằng Tống Minh Diên không ngại, nhưng vì các trưởng bối Lục gia đã hết sức cẩn thận che giấu điều này cho nàng, nên nàng ít nhất cũng phải kiềm chế đôi phần.

Kẻ này không thể giết, vậy chỉ có thể để hắn tự mình bỏ đi.

Đặng Lương đáp: "Ta ra bờ sông xiên cá."

"Vậy cứ đi đi."

Tống Minh Diên tránh sang một bên, đổi hướng đi xuống hạ lưu sông, nhưng vừa đi, Đặng Lương lại tiếp tục theo sau.

Tống Minh Diên thấy hắn cố ý, nhịn không được mà hỏi: "Ngươi không phải đi xiên cá sao? Sao còn đi theo chúng ta?"

Hạnh Nhi lúc này cũng cảnh giác nhìn Đặng Lương, trong lòng nghĩ, tiểu thư nhà nàng ấy đẹp như vậy, hắn không phải có ý đồ xấu chứ?

Nghĩ tới đây, nàng ấy liền quên luôn nỗi sợ vô căn cứ, vội vàng đứng chắn trước tiểu thư.

Đặng Lương lướt qua Hạnh Nhi, nhìn thẳng vào Tống Minh Diên, mặt không chút biểu cảm: "Các ngươi sẽ xua đuổi cá của ta."

"?"

Loading...