Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tạo phản mang không gian dọn sạch quốc khố - Chương 73

Cập nhật lúc: 2025-06-27 22:47:38
Lượt xem: 30

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tống Minh Diên vốn không nghĩ nhiều, nhưng đã là nãi nãi kêu nàng là "tiểu tổ tông" thì hãy để Chu thị sống thêm vài ngày đi. Đợi khi Chu thị thực sự sinh ý đồ xấu với Lục gia, nàng lại âm thầm ra tay xử lý bà ta cũng không muộn.

Không gom đủ tiền bạc, Lục Bùi Thắng tất nhiên không tránh được một trận đòn đau. Tuy Ngô Đạt không nỡ hạ tử thủ, nhưng chỉ với 53 roi cũng đủ khiến lục Bùi Thắng bị thương nặng, thở thoi thóp.

Đây là lần đầu tiên tộc nhân Lục gia đối diện với sự tàn khốc của quan sai, cũng từ đây mới hiểu được rằng, trên đường lưu đày còn khắc nghiệt hơn nhiều so với những gì họ tưởng.

Lục Bùi Thắng được mấy người trai tráng trong đội nâng đỡ. Với ví dụ của hắn ta, không ai dám nghi ngờ hay tranh cãi với quan sai thêm một lời nào nữa.

Mặc dù Lục gia được ưu ái, họ cũng không quên thỉnh thoảng phải tặng chút lễ vật cho quan sai. Thời điểm chuẩn bị vật phẩm cho quan sai phía trước như thế nào, thì bây giờ cũng phải tiếp tục duy trì như thế.

Ngô Đạt đối với sự hiểu chuyện của họ rất hài lòng, thêm vào đó là ấn tượng tốt nhờ bát cháo nóng hôm nọ, thành ra cũng khoan dung với họ thêm phần nào.

Lục nhị lão gia cũng học khôn, thấy người Lục gia tặng lễ vật đúng lúc thì cũng bắt chước, nhờ vậy mà dù ai cũng chịu đòn nhưng cuối cùng vẫn tránh được không ít roi vọt.

"Ngươi có chịu nổi không?" Tống Minh Diên thấy Lục Bùi Thắng bất tỉnh được nâng đi, liền hỏi Lục Bùi Phong.

Bề ngoài hắn vẫn tỏ ra kiên nghị, khiến nàng gần như quên rằng hắn cũng đang bị thương nặng.

Thực tế, những vết thương roi trên người hắn không hề nhẹ hơn so với lục Bùi Thắng.

Đổi lại là người khác, e rằng đã phải nằm cáng. Vậy mà hắn vẫn gắng gượng đi đường dài, kiên cường đến mức ngay cả nàng cũng cảm thấy khâm phục.

Nghĩ đến tình cảm mà trưởng bối Lục gia dành cho mình, nàng cũng không đành lòng để Lục Bùi Phong cứ thế chịu đựng. Nàng vươn tay nắm lấy tay hắn đang buông thõng bên người.

Bị choáng ngợp bởi cơn đau cùng hình bóng chồng chất trước mắt, Lục Bùi Phong khựng lại, thiếu chút nữa không giữ được thăng bằng mà ngã xuống.

May mắn là Tống Minh Diên nhanh tay đỡ hắn, còn tiện miệng trêu: "Sao, chưa từng được nữ nhân nào nắm tay sao?"

Nàng vừa nói vừa mỉm cười, không quên truyền linh lực vào cơ thể hắn qua lòng bàn tay.

Dòng linh lực ôn hòa truyền qua lòng bàn tay, nhẹ nhàng du tẩu khắp các mạch máu, giúp thần trí Lục Bùi Phong trở nên tỉnh táo đôi phần.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-73.html.]

DTV

Hắn kinh ngạc nhìn nàng, nghe lời trêu chọc kia, im lặng hồi lâu rồi đáp khẽ: "Chưa từng."

Tống Minh Diên bật cười, càng thêm bỡn cợt: "Là chưa từng nắm tay nữ nhân, hay là chưa từng nắm tay ta đây?"

Thấy hai tai hắn thoáng đỏ lên, nàng suýt nữa không nhịn nổi mà cười lớn. Ai ngờ được, một vị tướng quân lạnh lùng như băng lại là một nam nhân ngây thơ như vậy!

Lục Bùi Phong liếc nàng một cái, như biết nàng đang âm thầm chế nhạo, hắn mím môi, không đáp lời.

Thế nhưng hình tượng của hắn trong mắt Tống Minh Diên đã hoàn toàn sụp đổ, hắn càng lạnh lùng, nàng lại càng không nén được nụ cười.

Nhìn sắc mặt hắn càng ngày càng đen, Tống Minh Diên hắng giọng, đè nén ý cười: "Được rồi, ta không trêu ngươi nữa. Để ta đỡ ngươi đi, tối nay sẽ chữa thương cho ngươi."

Lúc này, Lục Bùi Phong bất ngờ hỏi: "Ngươi đã nắm tay nhiều nam nhân rồi sao?"

Dù không hiểu sao hắn lại hỏi nghiêm túc như vậy, nhưng nàng vẫn thản nhiên đáp: "Đương nhiên, không 100 người thì cũng phải 80!"

Rốt cuộc tại Tu Tiên giới, đa số các món trữ vật đều được đeo trên tay. Nếu không nắm tay người khác thì làm sao nàng có thể tận hưởng cái thú cướp đoạt bá đạo ấy chứ?

Lục Bùi Phong không nói gì, trong lòng hắn dấy lên ý muốn chặt đứt tay những kẻ kia, hắn nhíu mày, cảm thấy sự địch ý này có chút khó hiểu.

Theo sau đó, mấy vị phu nhân trong Lục gia nhìn thấy vợ chồng trẻ nắm tay nhau, tuy rằng tin tưởng Diên Diên sẽ không vô duyên vô cớ làm chuyện như vậy, nhưng cảnh tượng ấy khiến họ không nhịn được mà che miệng cười trộm.

Cuộc sống lưu đày quá đỗi cực khổ, bọn họ buộc phải học cách tìm niềm vui cho chính mình.

Trên đường, tuyết mịn bay tán loạn, bông tuyết hòa lẫn với gió lạnh như những lưỡi đao băng buốt quét vào người, đoàn người tiến bước càng lúc càng chậm. Cuối cùng, họ lục tục dìu nhau tiến về phía trước.

Gánh nặng di chuyển trong giá rét khiến đầu gối của Lục lão phu nhân đau nhức từng cơn. Đó là vết thương cũ năm xưa bà bị trên chiến trường, chỉ cần trời trở lạnh, cơn đau sẽ lại tái phát. Bà cảm thấy mình có thể không trụ được tới Ung Châu, nhưng chỉ cần còn sức, bà nhất định sẽ không gục ngã.

Đêm đông đến sớm, mới qua ba canh giờ mà sắc trời đã tối dần.

Vì trên đường trì hoãn chút thời gian, đoàn người chưa kịp đến trạm dịch trước khi trời tối, đành phải tạm dừng chân qua đêm bên rừng núi.

Loading...