Lục Bùi Xuyên vội vàng tiến tới, cẩn thận lấy cây gậy gỗ khỏi tay lão thái thái, đổi thành roi mận gai. Hắn khuyên nhủ: "Nãi nãi, xin đừng nóng giận, kẻo khí huyết tổn hao, sinh bệnh thì khổ ngài. Đại ca nếu gì sai trái, ngài cứ mạnh tay trừng trị !"
Đám tiểu bối bên cạnh phụ họa rộn ràng:
"Nãi nãi, nào cũng chỉ dạy sơ sơ, đại ca nhớ lâu ! Lần ngài đánh m.ô.n.g , nhất định sẽ chừa!"
"Phải đó, đó! Đánh mông!"
", trừng trị thật nghiêm!"
Lục Bùi Phong lùi về hai bước.
Lúc , Lục Đại phu nhân khẽ , : "Nương, cũng đừng đánh quá nặng, miễn tối nay xuống nổi giường là ."
Lục Phong tuy lên tiếng, nhưng bộ dáng náo nhiệt của nhi tử, lòng vui mừng ai bằng. Chỉ thiếu mỗi việc mang một đĩa hạt dưa nhấm nháp, còn các thì một tay cầm ly rượu, uống để xem trò.
Lục Nhị phu nhân che miệng : "Kỳ thực cũng chẳng cần đánh, đều lớn như , ai mà chẳng hổ. Chi bằng nương phạt trở về Ung Châu thành, để tự suy ngẫm, còn Diên Diên thì giao cho chúng chăm sóc, chẳng hơn ?"
Lục Tam phu nhân ánh mắt sáng ngời, vội hùa theo: "Phải đó, nương! Đánh mắng thì cũng chẳng giải quyết gì, chi bằng để tự hối mới là đúng đạo."
Lục Tứ phu nhân và Lục Ngũ phu nhân thì đều gật đầu đồng ý.
DTV
"Nãi nãi!" Lục Bùi Phong thẳng lưng, kiên quyết : "Ngài cứ đánh ! Đánh bao nhiêu cũng , tôn nhi nhận sai ."
Tống Minh Diên đưa mắt hết đến , thấy ai nấy đều mang dáng vẻ hưng sư vấn tội, chỉ gãi đầu, khẽ thưa: "Nãi nãi, tằng tôn đói bụng ."
Một câu "tằng tôn đói bụng" chẳng khác nào Diên Diên đói bụng.
Lão thái thái , trong lòng cân nhắc hồi lâu, cuối cùng ném nhánh roi mận trong tay , đưa bàn tay đầy nếp nhăn nhưng ấm áp, nắm lấy tay nhỏ bé của Diên Diên.
Nâng chân bước , bà dẫn nàng hướng về nhà ăn, : "Đi thôi, cùng nãi nãi ăn một bữa thật no. Nhìn con ngoài bôn ba mấy ngày nay, trông đói gầy cả ."
Lão thái thái rời , còn đủ tư cách giáo huấn Lục Bùi Phong cũng chỉ còn phụ mẫu ruột của , Lục Phong và Lục Đại phu nhân.
Tất cả đồng loạt chuyển ánh mắt về phía hai họ. Lục Phong khi vẫn còn xổm bên thềm cửa, cắn từng hạt dưa. Thấy tình hình như , ông nhanh chóng buông tay áo, lên :
"Phu nhân, nguyện ý chịu phạt con!"
"Cha, con nhớ rõ đây..." Lục Bùi Phong ánh mắt lóe lên, cố tình kéo dài giọng: "Hình như..."
"Hà hà, hà hà! Chuyện cũ nhắc !" Lục Phong khi vén tay áo nhanh bao nhiêu, thì giờ đây buông tay áo tự nhiên bấy nhiêu. Ông lập tức lên tiếng: "Nương truy cứu, chuyện cũng coi như xong !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-713.html.]
Lục Đại phu nhân nhíu mày: "Lục Phong, còn gạt chuyện gì ?"
"Không , phu nhân! Nghe giải thích !"
Mọi đưa mắt , thấy Lục Phong vò đầu bứt tai, đuổi theo Lục Đại phu nhân trong phòng, ai nấy chỉ lắc đầu, thêm gì.
"Tan , chẳng thú vị gì cả." Lục Bùi Xuyên lúc từ cao hứng phấn chấn chuyển sang bộ dạng buồn chán, trông uể oải.
Thoáng thấy Lục Bùi Phong nhặt nhánh roi mận gai đất, bất giác rùng , vội vàng lủi phòng, đóng cửa "rầm" một tiếng.
Đánh ư?
Nằm mơ !
Lục Bùi Phong cảnh đó, chỉ lắc đầu ngán ngẩm.
Hắn liếc mắt mấy tiểu tử, chỉ thấy đám nhóc như chim sợ cành cong, vội vàng tản sạch sẽ, chẳng còn bóng dáng ai.
"Ai nha, thế nào ở đây! Chắc chắn là đang mộng du !"
" , cũng , cũng !"
"..."
Lục Bùi Phong khẽ nhếch môi , nhặt nhánh mận gai lên, định cất bước về phía nhà ăn thì giọng Lục Thừa vang lên: "Chất nhi -"
Hắn chậm rãi đầu , bình thản hỏi: "Tam thúc, giọng thúc ấm kỹ ?"
Lục Thừa nghẹn, chỉ giậm chân tức tối. Tên tiểu tử thúi , ngươi chuyện đàng hoàng !
Ông bỏ qua ý chấp nhặt với Lục Bùi Phong, nhưng lòng hiếu kỳ thể kìm nén, liền dò hỏi: "Ngươi cha ngươi ? Có từng chuyện gì thiếu đạo đức ?"
Nói nửa chừng như , còn để canh cánh trong lòng, nếu rõ, e rằng đêm nay Lục Thừa ngủ cũng chẳng yên.
Lục Bùi Phong dừng , mặt đổi sắc đáp: "Ta chỉ là đùa thôi, ai mà cha phản ứng lớn như ."
Tiểu tử giỏi thật, tâm địa thật đen tối! Lục Thừa thầm nghĩ. Chỉ e đêm nay đại ca chỉ giải thích với đại tẩu nhiều chuyện, mà còn hoảng hốt lỡ miệng, khéo ngay cả mấy bí mật nhỏ cũng khai hết. Sợ rằng đến cả chỗ giấu tiền riêng cũng giữ nổi!
Thảm hại quá!
Sợ bản cũng gặp kết cục như , Lục Thừa dám nán thêm giây nào.