Đồ vật thôn dân mang tới đều được cất vào nồi, dùng mấy chiếc túi buộc chặt rồi thay phiên cõng trên lưng. Tống Minh Diên cùng Hạnh Nhi và vài vị phu nhân thay nhau gánh vác.
Sau chuyện vừa rồi, Lục nhị lão gia không dám giở trò nữa, chủ động mở đường đi trước.
So với đi sau chịu roi thúc giục, bọn họ tình nguyện đi trước, dù có ngã vẫn hơn là bị đánh giục đằng sau.
Khi đi ngang qua đám người Lục gia cõng bao lớn bao nhỏ, Lục nhị lão gia liếc bọn họ một cái lạnh lùng, ông ta vẫn còn ghi hận chuyện vừa rồi Lục gia mang cháo chia cho đám quan sai.
Đám tộc nhân Lục gia khác cũng đầy vẻ oán giận.
DTV
"Lục gia làm vậy quả thật không phải lẽ, để mặc tộc nhân chịu đói rét không giúp, lại thiên vị đám quan sai chẳng cần gì. Chẳng phải bọn chúng đều có sẵn lương khô rồi sao?"
"Ta thấy phỏng chừng bọn họ là muốn nịnh bợ, cho rằng lấy lòng được đám quan sai lòng dạ hiểm độc kia thì sẽ được thuận lợi trên đường lưu đày đấy!"
"Hừ! Chờ xem trò vui đi, chừng ấy đồ vật, không có chúng ta giúp, mấy vị phu nhân yếu đuối đó làm sao mà cõng đi xa được!"
Mọi người nhìn về phía đường phủ đầy tuyết trắng phía trước, chờ xem cảnh mấy nữ nhân Lục gia loạng choạng lúng túng, đường trơn khó đi đã đành, còn thêm gánh nặng.
Mấy vị phu nhân của Lục gia tuy không quen công việc nặng nhọc, nhưng kẻ khác càng muốn xem họ chật vật, họ lại càng quyết tâm không để đám người đó toại nguyện.
"Nhị thẩm, đến lượt con cõng đồ rồi."
"Không cần, con cõng Ninh Ninh đi. Còn chỗ đồ này hôm nay nhị thẩm có kéo lê cũng phải tự mình cõng tới nơi!"
"Tam thẩm..."
"Không cần, hôm nay ta muốn để đám chân mềm này nhìn xem nữ nhân Lục gia có bản lĩnh ra sao!"
"..."
Tống Minh Diên nhìn trái, nhìn phải, cân nhắc một lúc rồi cũng không khuyên can nữa, trực tiếp đưa hết đồ vật trong nồi vào không gian.
Gánh trên vai bỗng nhẹ bẫng, mấy vị thẩm giật mình kinh ngạc, nhưng không ai kịp mở nắp nồi ra xem. Lục Nhị phu nhân là người đầu tiên phản ứng, khẽ khom lưng, làm vẻ mệt mỏi như đang gánh nặng lắm.
"Nồi này thực sự nặng quá!"
Tiếng bà vừa vang lên, thành công ngăn cản Lục Tam phu nhân và Lục Ngũ phu nhân định mở nắp nồi. Một tia sáng chợt lóe lên trong đầu hai người.
Nhiều năm ăn ý, họ lập tức hiểu được ý của nhau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-69.html.]
Lục Tam phu nhân nhíu mày: "Đúng vậy, thật là nặng! Tê, vai ta ê ẩm cả rồi, chắc hẳn là chứa nhiều đồ quá."
Thấy họ diễn đạt đến vậy, Lục Ngũ phu nhân cũng cố theo, nhưng ngập ngừng chớp mắt một cái rồi tiếp lời: "May sao trời sinh ta vốn có sức mạnh."
Lục Nhị phu nhân và Lục Tam phu nhân: "???"
Đều là nữ nhân Lục gia, sao ngươi có thể ưu tú đến vậy?
Lục lão phu nhân hiểu rõ tính cách mấy người con dâu của mình nhất, bình thường mấy nàng đâu có nói mấy lời như vậy, trừ phi có chuyện bất thường.
Các con dâu của bà chỉ có khi lừa gạt hoặc muốn giấu giếm điều gì đó mới có kỹ thuật diễn xuất đến vậy.
Cái nồi này chắc chắn có vấn đề.
Lục lão phu nhân thoáng nghĩ ngợi đã đoán ra được phần nào, tất nhiên là Diên Diên dùng tiên thuật khiến đồ trong nồi biến mất.
Liên hệ lại, Lục lão phu nhân chợt nghĩ đến chuyện đồ vật biến mất trong tướng quân phủ, còn cả chuyện cổng chính bị phá tung khiến Trương Thạch Minh trọng thương.
Thì ra trong những lúc không ai hay biết, Diên Diên đã âm thầm giúp đỡ bọn họ rất nhiều.
Chắc hẳn ông trời đã thấy Lục gia chịu quá nhiều khổ ải, mới đưa đến cho họ một bảo vật vô giá như Diên Diên.
Lục lão phu nhân âm thầm hạ quyết tâm, nhất quyết không để năng lực của Diên Diên bị bại lộ, tránh cho nàng phải rơi vào hiểm nguy khốn cùng.
Nhìn mấy con dâu đang gắng gượng cõng nồi, bà khẽ mím môi, trong mắt lộ ra vài phần đau lòng: "Thế này làm sao được? Đường còn xa như vậy, nếu các con chịu không nổi, để nương cõng thay. Dù tuổi cao, nương vẫn còn sức mà."
Chỉ có Lục Tứ phu nhân là không rõ nội tình, bị lời bà làm cho bối rối, vội nói: "Nương, sao có thể để người cõng chứ? Con vẫn còn đây, cứ để con cõng!"
Nếu không phải biết trong nồi đã trống không, Tống Minh Diên hắn đã nghĩ bên trong chứa một khối đá lớn.
Dù vậy, nàng cũng hiểu, cả nhà đang rất cẩn thận bảo vệ nàng.
Ngoại trừ việc thiếu một người cha, thế giới này đối với nàng mà nói thật ra vẫn còn tốt đẹp lắm.
Đám tộc nhân Lục gia vẫn luôn chờ xem mấy người bọn họ vì kiệt sức mà ngã gục trên đường, thậm chí còn chuẩn bị sẵn sàng để nếu có người cầu xin thì sẽ ra sức chế nhạo thế nào.
Nhưng chờ mãi chờ mãi vẫn không thấy người Lục gia ngã xuống, mà ngược lại, đám tộc nhân bọn họ mới là kẻ hứng lấy đòn roi của quan sai.
Đám tộc nhân Lục gia đều sợ hãi, sao có thể như vậy?
Họ đi ở phía sau bị đòn, đi trước cũng vẫn bị đánh?