Nhìn thấy còn dư lại hai chiếc áo bông, Lục nhị lão gia không nhịn được lại gọi một tiếng: "Dương thị, nếu hai chiếc áo kia các ngươi không mặc..."
"Mặc chứ, sao lại không mặc?" Lục lão phu nhân cười lạnh: "Đây là ta để dành lại, buổi tối dùng làm chăn đắp cho bọn nhỏ, nếu không dùng đến thì có thể đốt lên sưởi ấm. Chẳng lẽ ông già rồi con muốn dành áo giữ ấm của bọn trẻ sao?"
Muốn ư? Nghĩ cũng đừng nghĩ!
"Chúng ta cuối cùng cũng cùng chung dòng họ Lục, đánh gãy xương còn liền gân..."
Lục lão phu nhân hừ lạnh: "Ngươi cứ vươn tay xem, để ta xem xương có còn liền nổi với gân nữa không! Nếu quả thật liền được thì ta tặng không cho ngươi hai chiếc áo này!"
"..."
Lục lão phu nhân không muốn để ý tới đám người này nữa. Lúc đ.â.m sau lưng thì chẳng thấy ai nhắc đến dòng họ, nay có lợi thì mới nghĩ đến là người một nhà?
Thật xem bọn họ là người dễ bị bắt nạt ư!
Bà xoay người thu xếp đồ ăn cho bọn nhỏ, mấy nồi cháo thế này chắc chắn 13 người bọn họ không thể ăn hết.
Lục lão phu nhân lấy ống trúc thôn dân đã chuẩn bị sẵn, rót cháo cho bọn nhỏ mang sang đình nghỉ cho đám quan sai.
Thấy Lục lão phu nhân thà cho cháo quan sai còn hơn đưa cho người cùng tộc, sắc mặt Lục nhị lão gia tím tái, giận dữ phất tay áo rời đi.
"Nương, con đói! Con muốn uống cháo, con muốn uống cháo!" Nhìn thấy mọi người đều có cháo uống còn mình thì không, Lục Bùi Xương lập tức làm ầm lên.
Lưu thị bất lực: "Ôi trời ơi, tổ tông nhỏ của ta, bọn họ không cho chúng ta ăn, mẹ biết lấy cháo ở đâu cho con chứ."
"Hu hu— con mặc kệ, con muốn ăn cháo! Con phải ăn cháo!"
Lục Bùi Xương ngồi phịch xuống đất, giơ bát gõ rầm rầm, khóc rống như ma chú.
DTV
Đất tuyết bị cậu ta dùng chân đạp tung một mảng lớn, toàn thân cậu ta đang gồng sức, nhưng chẳng có giọt nước mắt nào.
Thấy lớp đất dưới lớp tuyết lộ ra, Lục Bùi Xương đột nhiên nảy ra ý ác, liền chộp lấy một nắm đất đá chạy thẳng tới nồi cháo.
Lưu thị đứng gần nhất, vốn có thể chặn cậu ta lại, nhưng lại chẳng hề động tay.
Không ai hiểu con bằng mẹ, vừa thấy Lục Bùi Xương cầm nắm đất, Lưu thị liền biết cậu ta định làm gì, căn bản không định ngăn cản.
Nhìn cậu ta lao tới, trong lòng bà ta còn ngầm hy vọng cậu ta có thể rắc hết nắm đất vào trong nồi.
Đây chính là do chính tay họ dạy dỗ, họ ăn không được thì ai cũng đừng hòng ăn!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-67.html.]
Lưu thị đã tính kỹ, nếu ai dám động vào nhi tử của bà ta, bà ta lập tức có lý do gây sự, buộc bọn họ phải nhường phần đồ vật đang có.
Bà ta cũng chẳng có hứng thú ăn mấy thứ giống như đống phân kia.
Tống Minh Diên ngồi bên đống lửa trên một khúc gỗ, vừa uống được vài hớp cháo đã để ý đến động tác của Lục Bùi Xương, đương nhiên nàng thấy rõ trong tay cậu ta nắm một nắm đất cát.
Khó khăn lắm nàng mới ngồi xuống uống được vài ngụm cháo, vậy mà có người lại muốn tới quấy rầy, đây không phải là tự tìm rắc rối sao?
Nàng bèn quay người tìm một cây gậy gỗ, tay nắm chắc, nhìn Lục Bùi Xương đang lao tới phía mình mà cười nhếch mép, mánh mắt đầy vẻ trông đợi.
Nếu cây gậy này quất xuống, tên nhãi kia chắc chắn khóc to cho mà xem!
Ai ngờ, Lục Bùi Xương đang chạy hùng hổ bỗng nhìn thấy nàng cầm gậy, liền lập tức phanh gấp trên đường, mặt đầy hoảng sợ, nhanh chóng quay lưng bỏ chạy, đến mức nửa đường còn đánh rơi nắm đất cát trong tay.
"..."
Nụ cười trên khóe môi Tống Minh Diên dần biến mất, tiếc thật, cây gậy này dùng quá sớm rồi.
Thật là mất hứng!
Nàng bĩu môi, ném cây gậy xuống đất, nhìn Lục Bùi Xương đang thụt sâu vào phía sau Lưu thị, khuôn mặt trắng nõn bị mũ choàng bọc kín, thoáng hiện vài phần thất vọng.
Vừa thấy ánh mắt của nàng, Lục Bùi Xương lại càng rúc vào sau lưng Lưu thị, rõ là nhát gan như chuột.
Lưu thị nhìn mà ngây người, từ khi nào nhi tử của bà ta lại ngoan ngoãn thế này? Ngày thường chẳng phải kiêu ngạo lấn lướt người khác sao? Sao đến lúc mấu chốt lại nhát như vậy?
Chẳng lẽ nó chỉ giỏi bắt nạt người nhà?
Kế hoạch gây sự của bà ta cuối cùng cũng thất bại vì nhi tử đột ngột bỏ chạy, Lưu thị cũng chẳng dám tự mình ra mặt làm khó.
Nhưng thật sự bụng đói không chịu được, đấu tranh một hồi, bà ta nhặt lấy một cái bánh ngô khô cứng trên mặt đất, thử cắn một miếng, suýt chút nữa bẻ gãy cả hàm răng.
"Oẹ—"
Bánh ngô khô khó nuốt vô cùng, vừa cắn được một miếng đã khiến Lưu thị lập tức ném bỏ.
Với người đã quen ăn sơn hào hải vị như bọn họ, loại đồ ăn này quả thật khó mà nuốt trôi.
Phía bên Tống Minh Diên, mọi người lại đang uống bát cháo nóng hổi.
Lục lão phu nhân và Lục Bùi Phong đều từng vào sinh ra tử trên chiến trường, lúc khó khăn ngay cả vỏ cây cũng từng nếm qua.