"Cút , hoặc chịu giam tại chỗ . Tùy các ngươi chọn."
Bà để đường lui, chỉ giữa sân, lạnh nhạt mà quan sát.
Nha môn Lục gia quân bao vây chặt chẽ. Chỉ cần một câu , họ thể xông trấn áp tất cả.
Giả thị lúc mới thoát khỏi cơn tức giận, ý thức rõ tình thế hiện tại. Bà thật sự quá kích động.
Nhìn đám cầm đao kiếm trong tay, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng lưng.
Đám phản tặc Lục gia , đến cả Hoàng Thượng cũng dám đối đầu.
"Giả thị, mau quỳ xuống tạ với Lục lão phu nhân!"
Người cùng khỏi nôn nóng, thúc giục.
"Nương!"
Tạ Hồng cũng hoảng sợ về phía bà , lo lắng yên.
Giả thị nghiến răng đến mức rớm máu.
Lục gia thể đắc ý bao lâu chứ?
Đợi khi Hoàng Thượng tay, họ sẽ thế nào là họa diệt môn!
hiện tại, bà thể gì hơn.
Bị ép đến nhục nhã, xuống đất, lăn từ đại đường ngoài ánh mắt của .
Lục lão phu nhân mở to mắt , giấu vẻ hả hê.
Bà còn kéo theo Dương ma ma và Tống Minh Diên cùng xem, vui vẻ kể xiết.
Đáng đời!
Kẻ dám đến địa bàn của Lục gia gây chuyện, còn toan châm ngòi mối quan hệ giữa các bà và Ngũ tức phụ.
Tiểu Ngũ tức phụ là bạch nhãn lang , các bà chẳng lẽ ? Cần gì để kẻ khác khua môi múa mép!
Nhìn bộ dáng bình thản nhưng sắc sảo của con dâu, lão thái thái bỗng thấy thấp thỏm. Dường như lúc nãy bà bối rối, nhưng giờ chắc chắn Trình Ngọc suy nghĩ cặn kẽ.
Ngũ tức phụ sẽ gì đây? Giải thích ?
Lục lão phu nhân gãi đầu, cố tỏ vẻ vô tình liếc Tống Minh Diên.
"Nương."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-668.html.]
Giọng của Lục Ngũ phu nhân đột ngột vang lên, khiến lão thái thái giật , vội ngay ngắn : "Có chuyện gì?"
DTV
Mắt thẳng, tay đan ngực, lão thái thái cố giữ vẻ đoan trang. ánh mắt cầu cứu của bà thoát Tống Minh Diên.
Khóe môi Tống Minh Diên nhếch lên, cố tình ngơ, giả vờ như từng thấy gì.
Lục Ngũ phu nhân lão thái thái, đôi mắt khó lòng đoán hỉ nộ, ánh thẳng tắp khiến trong lòng bà phần hoang mang. Một lát , Lục Ngũ phu nhân mới khẽ thở dài: "Ngài nên để bọn họ ."
Nghe , lão thái thái mặt liền xụ xuống, vẻ sầu não hiện rõ, trông chẳng khác nào cành cà tím gặp sương.
"Đã ."
Bà vốn dĩ chỉ là ưa nổi Tạ gia, thấy họ tới cửa thì tất nhiên cho họ khí chịu về! Nếu , chẳng phụ lòng họ lặn lội đường xa đến đây ?
con dâu bảo nên, thì bà cũng đành theo. Về , bà quyết sẽ tính toán so đo cùng bọn họ nữa.
Lông mày lão thái thái cụp xuống, khóe miệng hạ thấp tạo thành một đường cong ủy khuất. Bà rõ ràng cam lòng, nhưng cũng chẳng dám cãi .
Lục Ngũ phu nhân dáng vẻ mà khỏi buồn , khẽ : "Ta chỉ lo họ khiến nương bực , đáng giá. Những kẻ râu ria như , nương để tâm gì?"
Bà thật ngờ lão thái thái để họ bước . Vốn định xuất hiện, nhưng tin vội vàng chạy tới, nào ngờ đến nơi gặp cảnh lão thái thái và họ đang tranh cãi.
"Ta chính là thấy con ở Tạ gia chịu khổ nhiều như , bằng , chẳng buồn đoái hoài tới họ." Lão thái thái hậm hực đáp.
Lục Ngũ phu nhân bất đắc dĩ, nhưng nhớ màn diễn của lão thái thài, bà buồn gì thêm.
Nhà nào lão thái thái giống như nương đây?
Tạ gia từ lâu bà chẳng để mắt, mà họ vẫn buông tha, cứ mong bà chịu thiệt.
Bà dịu giọng: "Nương, cần tự hạ thấp dây dưa với họ nữa. Nếu những khổ đau đây giúp con gặp nương và , thì con cảm thấy uổng phí."
Lão thái thái vốn tưởng Ngũ tức phụ vui khi gặp mặt Tạ gia, liền tươi hớn hở: "Được, , ! Nghe con! Về tuyệt phản ứng tới họ nữa!"
Cả nhà sống những ngày vui vẻ hạnh phúc, so với bất cứ thứ gì cũng quan trọng hơn.
Lục Ngũ phu nhân dịu dàng liếc bà một cái, nhưng trong ánh mắt ẩn hiện đôi phần trách móc: "Lần như nữa. Nếu chẳng may nương té ngã, đau lòng vẫn là chúng ."
Nhắc đến đây, lão thái thái chút chột . Khi đó, bà chỉ một lòng một nghĩ đến việc chọc tức mấy bà già , nào để ý nhiều như thế? bà tự nhủ, dù ngã nữa cũng chẳng . Nhờ những linh đan diệu dược Tống Minh Diên cho, xương cốt của bà chắc chắn yếu ớt đến mức .
Tuy nhiên, những điều , bà chỉ dám nghĩ trong lòng. Người già , lời con dâu cháu chắt thì còn ai?
Sau khi Tạ gia rời , Lục lão phu nhân thong thả về Tây Sơn đường, tiếp tục chăm chút mảnh vườn rau xong.
Tống Minh Diên nghĩ đến những lời Ngũ thẩm với Giả thị khi nãy, liền theo lão thái thái trở về mà ở cùng Ngũ thẩm: "Ngũ thẩm, đừng vội việc, thứ cho thẩm xem."