Bà xách theo chiếc thùng nhỏ, tiện tay bẻ thêm vài bắp ngô, bước chuồng gà để thêm thức ăn.
Hôm nay vận may thật , ổ gà nào cũng thu một, hai quả trứng.
Lão phu nhân mỉm, nhặt từng quả trứng cho giỏ tre chuẩn sẵn. Trong lúc , lũ gà tiếng động, liền thi chạy tới máng ăn, tranh giành lúa cám.
Bà bên, nhẩm đếm từng đôi gà: "Một đôi, hai đôi, ba đôi, bốn đôi... Ủa? Sao thiếu hai con?"
Sắc mặt bà lập tức sa sầm: "Ai! Là kẻ nào dám trộm gà của !"
lúc , Lục Uyển Trinh bế Du ca nhi tới, liền thấy dáng vẻ lão phu nhân sốt sắng, buông thùng chạy khắp nơi tìm kiếm.
"Nương, xảy chuyện gì ?" nàng hỏi.
"Gà của mất ! Có kẻ trộm, mất hẳn hai con!" Lão phu nhân , giận dữ: "Mỗi ngày gà đều đẻ hai quả trứng, nuôi nấng vất vả, một miếng cám, một hạt gạo mới thế ! Diên Diên thích ăn trứng gà, còn định để dành món hấp cho lũ nhỏ ăn. Sao thể trộm chứ? Thật đáng hận!"
Bà hậm hực, thậm chí còn tức hơn cả việc mất tiền: "Trộm gà của còn hơn cả trộm bạc! Đáng giận thật!"
DTV
Dẫu , lão phu nhân chẳng mảy may nghi ngờ con cháu trong nhà. Bà Diên Diên xuống bếp, mấy đứa trẻ khác cũng nghịch ngợm đến mức .
Lục Uyển Trinh ngẫm nghĩ một lúc, : "Nương, để con cùng Dương ma ma tìm xem."
"Phải tìm! Nhất định tìm kẻ đó! Hôm nay dám trộm gà, ngày mai chừng sẽ trộm vàng! Loại thói cần dập tắt từ trong trứng nước!"
Lão phu nhân hăng hái dẫn đường, hướng ngoài tìm kiếm.
lúc , Chu lão gia từ ngoài bước , bụng no căng, miệng còn vương mỡ, chào hỏi: "Lão thái thái, ngươi định mà vội vã thế?"
Vừa hỏi, lão phu nhân liền nổi giận, lớn tiếng đáp: "Có kẻ trộm gà của ! Ngươi thấy ? Nhà ai mà cả gan như , để bắt , nhất định đánh gãy chân !"
Nói đến đây, bà bỗng chú ý mùi thịt gà thoang thoảng Chu lão gia. Đôi mắt sắc sảo của bà lập tức dò xét: "Trên ngươi mùi gà? Có ngươi ăn trộm gà của ?"
Chu lão gia giật , ấp úng chối: "Hả? Ta thể chuyện đó ! Lớn từng tuổi, chẳng lẽ trộm gà?"
Nói thế, nhưng nghĩ cảnh ăn vài miếng gà bên , ông cũng dám chắc tính là "phạm tội" .
Nhìn ánh mắt bán tín bán nghi của lão phu nhân, Chu lão gia nhanh trí đáp: " kẻ nào trộm."
"Ai?" Lão phu nhân lập tức sáng mắt, tay chực nắm chặt cây quải trượng, ánh mắt rực lửa chờ đợi câu trả lời.
"Tôn tử tức phụ nhi cùng tiểu tôn tử tôn nữ đó, từ bên đây, thấy bọn chúng đang gà lửa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-658.html.]
Cái gì?
Quay gà?
Lão thái thái, tuyên bố sẽ đánh gãy chân kẻ trộm gà, giờ bỗng lặng lẽ đặt quải trượng xuống.
Bà vẻ như gì, vỗ trán : "Ai da, thật hồ đồ! Gà nhà mất, vốn dĩ vẫn là bảy con, già cả mắt mờ nên đếm sai thôi."
Chu lão gia bên: "..."
Nếu tận mắt thấy lão thái thái ban nãy đằng đằng sát khí, ông cũng suýt tin lời .
"Vậy lão thái thái còn tìm gà ?" Chu lão gia cố nén , hỏi .
Lão thái thái phẩy tay: "Tìm gì nữa? Gà mất, tìm chi? Thôi, cứ thế . Ta về nấu cơm đây."
Đi vài bước, bà bỗng đầu , ánh mắt sắc sảo: "Ngày mai ngươi thành Ung Châu ?"
Từ khi Lục Thừa lãnh binh rời , việc thu mua hàng hóa đều đổ dồn lên vai Chu lão gia.
"Đi."
Chưa để ông hỏi thêm, lão thái thái nhanh nhảu dặn: "Vậy ngươi ngày mai mang về cho một lồng gà con, chừng mười, hai mươi con. Nhớ tối nay về gọi lão gia tử đến đây ăn cơm."
Chu lão gia , trong lòng mừng rỡ, nghĩ bụng: Lão thái thái nấu ăn ngon như thế, ai thích?
Thế là vội vàng đồng ý. Lão thái thái lúc mới chống quải trượng, thong thả trở về.
"Nương, tìm gà ?" Lục Uyển Trinh bối rối hỏi, bởi nàng phân biệt con nào là mất.
Lão thái thái tươi, đáp: "Không cần tìm nữa, nấu cơm ăn ."
Dù hiểu nương đổi thái độ, nhưng thấy bà vui vẻ, Lục Uyển Trinh cũng truy hỏi thêm. Nàng liền gọi Dương ma ma phụ giúp chuẩn bữa tối.
Ở lãnh cung ngày , thức ăn chỉ cơm nguội, đồ thừa khó nuốt, nên tất cả đều quen tay trong việc tự nấu nướng.
Trong khi Lục lão phu nhân bận bịu với cơm chiều, Tống Minh Diên cùng bọn trẻ lấp đầy bụng ở bên ngoài.
Thịt gà mềm ngọt, khoai lang thơm lừng, tiêu cay nồng đượm khiến ai nấy đều ăn đến căng bụng. Dù là Lục Bùi Thanh, Lục Bùi An những vốn kén ăn, cũng gật gù vì ngon.
Không ngờ bữa ăn tự tay chế biến đậm đà đến thế. Đám trẻ chẳng màng giữ cho ai, chỉ dùng lá chuối gói vài phần mang về cho lão thái thái và Lục Uyển Trinh.