"Nếu còn dám hành sự càn rỡ, đừng trách ta không nể mặt mũi đã từng là người một nhà!"
Có tẩu tẩu đứng bên, Lục Tư Ninh liền như có mười lá gan, không sợ chút nào. Cô bé làm mặt quỷ, lè lưỡi cười lớn: "Tẩu tấu, nhìn kìa, ông ta tức giận rồi, tức giận rồi!"
"Ngươi..." Lục nhị lão gia giận đến run rẩy, đôi tay nắm chặt, mặt mày hằn lên sự phẫn nộ.
Nhưng thật đúng là không phải đang nóng nảy sao?
Tống Minh Diên cười lạnh. Dù nàng không quá để tâm đến bát cháo đó, nhưng không có nghĩa là có thể để người khác tùy tiện cướp đoạt.
"Ninh Ninh nói đúng, nếu không cho chúng ta ăn, vậy một ai cũng đừng mong ăn."
DTV
Đạo lý là dành cho người hiểu đạo lý, còn với kẻ vô lý, đương nhiên phải đáp trả bằng chính sự vô lý.
Hai bên giương cung bạt kiếm, chẳng ai chịu nhường nhịn.
Đúng lúc này, vài phụ nhân nấu cháo tiến tới. Dẫn đầu là một phụ nhân mặt tròn, ánh mắt nhìn về phía Lục nhị lão gia đầy bất mãn: "Vị lão gia này, e rằng ngài hiểu lầm rồi, nồi cháo này là chúng ta chuẩn bị cho lão thái quân, không phải dành cho các ngươi."
Các nàng là thôn dân gần đó, nghe tin Lục lão phu nhân bị lưu đày, liền vội vã nấu chút cháo nóng, mong sao lúc đoàn người đi qua, có thể uống một ngụm cháo đỡ lạnh.
Nghe được Lục nhị lão gia muốn cướp phần cháo, bọn họ không khỏi tức giận, hơn nữa lại nghe nói lão thái quân còn bị đuổi khỏi tộc!
Lập tức, tất cả thôn dân đứng ở Phong Vũ Đình đều trừng mắt giận dữ nhìn Lục nhị lão gia.
Lục nhị lão gia sững sờ: "Ngươi nói gì? Cháo này không phải dành cho chúng ta?"
Chẳng phải quan sai nói đến Phong Vũ Đình sẽ được nghỉ ngơi và ăn uống sao? Nếu cháo này không phải phần của bọn họ, vậy đồ ăn của bọn họ đâu?
Đúng lúc này, một tên quan sai trong đình ném ra một thùng bánh ngô cứng ngắc: "Đây, mỗi người hai cái, nếu phát hiện ai lấy thêm thì chuẩn bị chịu roi đi!"
Nhìn đống bánh ngô vứt lăn lóc trên nền tuyết, bột bánh vương vãi, chẳng khác nào thức ăn cho gia súc, Lục nhị lão gia trợn tròn mắt, run rẩy chỉ tay vào thùng bánh, khuôn mặt già nua tái đi: "Các ngươi... các ngươi bảo chúng ta ăn thứ này sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-65.html.]
Đám tộc nhân nhà họ Lục ai nấy đều sững sờ. Bọn họ cứ tưởng phần ăn là bát cháo kia, không ngờ thứ dành cho họ lại là đống bánh đen thui không bằng cả cháo này!
Thứ này thật là đồ ăn dành cho người sao?
Quan sai chẳng buồn nhìn bọn họ: "Thích thì ăn, không ăn thì đổ đi! Tưởng vẫn là đại lão gia cao cao tại thượng hay sao, có ăn là may mắn rồi!"
Nói xong, hắn ta quay đầu về phía mấy thôn dân trong đình, ôn tồn nói: "Diêu đại nương, mấy thứ đó mau mang ra rồi đi đi, nơi này không thể ở lâu."
Diêu đại nương biết Đặng Lương đã nể tình nên mới cho họ ở lại, vội vàng không để hắn khó xử, bà ấy lấy ra một rổ trứng gà đã chuẩn bị sẵn, mang đến trước mặt Lục lão phu nhân.
"Lão thái quân..."
Nhìn vị lão nhân từng một thời uy phong nay lại lưu lạc đến tình cảnh này, lòng mọi người trĩu nặng, mắt các phụ nhân không khỏi đỏ hoe.
"Lão thái quân, nhờ có Lục gia các người che chở mà chúng ta có được cuộc sống an ổn. Nay Lục gia gặp nạn, chúng ta chẳng giúp được gì, chỉ còn mấy quả trứng gà, mong người đừng chê, giữ lấy dọc đường mà dùng. Bà con vẫn luôn nhớ đến ân đức của Lục gia."
Một lão phụ khác dắt theo tôn nhi ba tuổi, phía sau là con dâu và nhi tử mang theo đồ đạc.
""Lão thái quân, đây là áo bông mọi người gom góp để qua đông, nghe tin người đi ngang qua, mọi người liền bảo ta mang đến đây. Đường núi xa xôi, trời lạnh lẽo, xin người giữ ấm, đừng để bị lạnh. Chúng ta đều mong người và tiểu tướng quân bình an trở về, bá tánh đều chờ đợi, chờ người bình an quay về..." Giọng lão nhân nghẹn ngào, trong mắt ngấn lệ.
Đối mặt với tội danh thông đồng phản quốc, Lục lão phu nhân chưa từng rơi lệ. Mang tiếng phản quốc, lưng đeo bêu danh, dù bị đ.â.m sau lưng, bà cũng cắn răng chịu đựng. Nhưng lúc này, nhìn thấy từng khuôn mặt chất phác, nước mắt bà chảy xuống không thể ngăn lại.
Vài vị phu nhân bên cạnh cũng không khỏi nghẹn ngào, cố nén tiếng nức nở trong cổ họng.
Nhưng Lục gia hiện giờ còn có gì để đáp lại tấm lòng của bách tính đây!
Lục lão phu nhân nhẹ nhàng lau nước mắt, đẩy tay con dâu ra, trịnh trọng khom người bái một bái trước mặt thôn dân: "Lục gia có gia quy, không được lấy của bá tánh một vật nào, nhưng nay thực sự chúng ta đang cần đến mấy thứ này, lão thân đại diện Lục gia từ trên xuống dưới, bái tạ các vị."
Lục lão phu nhân không phải người ngu muội, không biết tùy cơ ứng biến. Bà có thể chịu khổ, chịu nhọc, nhưng không thể để đám nhỏ cũng phải chịu cực khổ như vậy.
Quy củ là chết, sinh tồn mới là quan trọng nhất.