"Những phàm nhân , thể giúp bản tôn trở về Tu Tiên giới, đó là phúc phận của bọn chúng. Thọ mệnh của chúng vốn chẳng qua chỉ trăm năm ngắn ngủi. Dù giết, bọn chúng cũng sẽ c.h.ế.t . Ta chỉ mượn sức chúng, cũng giống như cha con các ngươi coi chúng như cỏ rác mà thôi."
Nghe những lời ngạo mạn của Thương Minh, Tống Minh Diên nhịn mà bật : "Ta sẽ giúp ngươi. Ngươi hẳn rõ, từ khi ngươi tay với cha , ngươi đủ lý do để c.h.ế.t hàng trăm ."
Ánh mắt nàng sắc lạnh: "Xem xét tình nghĩa năm xưa, thể cân nhắc để ngươi thây."
"Toàn thây?!"
Biết thể thuyết phục nàng, Thương Minh giận dữ gầm lên, bất ngờ lao tới tấn công.
Thân hình khổng lồ của nó bùng nổ linh lực, tạo nên uy lực kinh thiên động địa. Hắc ảnh lao nhanh về phía , gió mạnh cuốn lên, khiến cây cối xung quanh dư lực xé nát.
Tống Minh Diên ngẩng đầu, thấy bóng thú to lớn và hàm răng sắc nhọn lao về phía , mang theo mùi hôi thối đến tận trời.
Nàng nín thở, hình nhanh chóng lùi . Đồng thời, pháp bảo "Lả Lướt Cầu" bay , lượn quanh nàng, tạo thành một vòng phòng hộ vững chắc.
"Ngươi bao lâu đánh răng ? Không nuôi dưỡng, ngươi nghèo túng đến mức biến thành một con thú hoang lang thang ?"
Thương Minh giận điên , gào thét một tiếng vang trời. Nó vung vuốt tấn công, lực đạo mạnh đến mức dường như nghiền nát nàng thành tro bụi.
Cây cối xung quanh theo tiếng rơi rụng, nghiền nát thành bột mịn.
Để tránh vạ lây đến Tây Sơn đường và dân trong núi, Tống Minh Diên lập tức dùng thuật pháp phong bế gian, ngăn cách bộ khu vực .
Nàng chắp tay ngực, thủ quyết liên tục biến hóa. Lả Lướt Cầu hóa thành một thanh trường kiếm, phát tiếng ngân vang sắc bén, xé gió lao thẳng về phía con mắt còn của Thương Minh.
Một một thú giao chiến dữ dội trong gian phong bế. Tống Minh Diên tay tàn nhẫn, mỗi chiêu đều là sát chiêu, pháp linh hoạt khiến Thương Minh kịp phản ứng. Rất nhanh, thần thú thương nặng, m.á.u chảy khắp .
Trong gian giới hạn, Thương Minh chẳng khác nào một con thú dồn đường cùng, áp chế.
Nó nhanh chóng nhận xem thường thực lực của Tống Minh Diên. Nàng còn là tiểu nữ hài ngày xưa cha bảo vệ, mà giờ đây mạnh mẽ vượt xa tưởng tượng của nó.
Mặc dù chỉ là Nguyên Linh Cảnh đỉnh phong, nàng đủ sức đánh nó đến mức còn khả năng phản kháng. Nếu nó từng trọng thương trong trận chiến với Tống Đuốc, dẫn đến tu vi suy giảm, há lâm cảnh khốn cùng !
Tống Minh Diên nắm bắt cơ hội khi Thương Minh hành động chậm chạp, dùng kiếm đ.â.m xuyên qua con mắt còn của nó.
Thương Minh rõ cách phá giải phong bế gian, cũng là đường sống duy nhất của nó. Bị tổn thương đôi mắt, nó nhân cơ hội tiếp cận nàng, dồn hết sức lực cuối cùng lao tới.
Tống Minh Diên sớm nhận ý đồ của nó. Nàng lập tức lùi , tránh đòn chí mạng, nhưng vẫn dư lực đẩy lùi mấy bước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-633.html.]
Nàng trọng thương, gian biên giới lập tức rung chuyển kịch liệt. Thương Minh nhân cơ hội hóa thành một luồng sương đen, nhanh chóng chạy trốn.
Tống Minh Diên lập tức nuốt một viên đan dược, thu hồi gian biên giới, ngự kiếm đuổi theo.
"Nếu bẻ gãy xương cốt tên Thương Minh dưỡng thành sói mắt trắng , nuốt trôi cơn giận !"
"Mau ! Kia là thứ gì !"
Trên phố lớn thành Ung Châu, giữa dòng qua tấp nập, một kẻ áo quần rách rưới run rẩy chỉ tay lên bầu trời, vẻ mặt hoảng sợ như trông thấy quỷ giữa ban ngày.
Đám nhốn nháo theo hướng chỉ. Chỉ thấy một bóng áo tím đang ngự kiếm bay vút qua bầu trời, thoáng chốc chỉ còn tàn ảnh mờ nhạt.
"Tiên nhân! Trên trời tiên nhân phi hành!"
"Ta cũng thấy!"
"Ta cũng thấy nữa!"
Mọi xôn xao, thậm chí kẻ kích động quỳ xuống lễ bái, cầu xin tiên nhân phù hộ.
Từ cửa tiệm bên đường, một cô nương áo trắng cầm chiếc dù giấy bước . Nghe thấy tiếng hô hào, nàng cũng lên theo hướng bọn họ bái lạy. ngoài vài cánh chim vụt qua, nàng chẳng trông thấy gì.
"Trên đời chỉ yêu ma quấy phá, nào tiên nhân ."
"Cô nương, ở Túy Vân Lâu tin tức, Lý công tử mời ngài qua một chuyến."
"Chuẩn ngựa."
DTV
"Dạ. cô nương mới tới thành Ung Châu, xin chớ tùy tiện . Nơi đây đông lắm chuyện, hãy để nô tài chuẩn vài hộ vệ cùng, hẵng xuất phát."
"Mau lên."
Đào Linh khẽ thu chiếc dù. Mấy ngày nay, quả thực thành Ung Châu đông , đều là kẻ hưởng ứng lời kêu gọi của Lục gia mà kéo đến. Nghĩ đến Lục gia, đôi mắt nàng thoáng hiện vẻ âm u.
Ân nhân của nàng hiện đang ở Lục gia. Theo điều tra, năm xưa cô nương theo đội ngũ lưu đày của Lục gia tới đây, hiện sung quân đến Tây Sơn Đường.
Mấy năm nay nàng bận rộn ăn nơi khác, ít khi tin tức về nơi . Ngày nàng đặt chân thành, vốn định tìm ân nhân, nhưng cô nương gả Lục thiếu phu nhân.