Tống Minh Diên hoàn toàn không hay biết rằng mình đang bị mẹ con Hứa thị theo dõi, đang cân nhắc muốn nàng và nhà họ Lục phải trả một cái giá đắt.
Nhưng dù có biết, nàng cũng chẳng để trong lòng, vì với sức mạnh tuyệt đối, mọi âm mưu quỷ kế đều chỉ như cọp giấy. Nếu đối phương dám đến, nàng sẽ cho họ có đến mà không có về.
Đoàn người đi trên quan đạo, tuyết phủ trắng xóa, mặt đường đầy băng, khiến việc di chuyển hết sức khó khăn. Chỉ cần không cẩn thận một chút là có thể trượt ngã ngay lập tức.
Lục nhị lão gia dẫn đầu đội ngũ, vốn quen sống trong nhung lụa, chưa từng chịu khổ. Mới đi chưa đến nửa canh giờ, cả đám đã đông lạnh đến tím tái mặt mày, chân nặng như đeo đá, bước đi nặng nề, chậm chạp.
Lưu thị ngã mấy lần đến đau điếng, bà ta xoa lấy cái m.ô.n.g đau đớn, răng nghiến ken két, nhìn thấy đám già trẻ nhà họ Lục phía sau đi an nhiên không chút vấp ngã, chợt bừng tỉnh.
Chẳng phải họ ngốc hay sao?
Lại cam tâm làm kẻ dò đường cho người khác, khiến bản thân phải ngã lên ngã xuống, trong khi đám người phía sau lại chẳng hề hấn gì!
Lưu thị lập tức xúi giục Lục nhị lão gia: "Cha, chúng ta đi chậm lại một chút, để bọn họ đi trước dò đường, chờ họ ngã vài lần rồi ta hẵng đi."
Lục Bùi Xương đang được v.ú già cõng trên lưng cũng hùa theo: "Nương nói đúng! Để bọn họ đi trước, bọn họ hại chúng ta khổ sở thế này, giờ phải để bọn họ ngã gãy chân mới đáng đời!"
Lục nhị lão gia vốn định để người nhà họ Lục đi sau mình để tránh roi quan sai, nhưng suốt dọc đường chẳng thấy ai bị roi quất, ngược lại bọn họ đi trước lại té ngã khốn khổ. Nghe Lưu thị nói, Lục nhị lão gia lập tức hô dừng lại.
Tống Minh Diên đang cõng Lục Tư Ninh đi bên cạnh, nghe rõ lời của mẹ con Lưu thị, khóe miệng nở nụ cười lạnh nhạt. Bọn họ muốn ngã đúng không? Vậy được thôi!
"Ninh Ninh, tẩu tẩu mệt rồi, muội xuống đi bộ một lát nhé, nếu ta mệt quá, Ninh Ninh sẽ đau lòng lắm phải không?"
Lục Tư Ninh tưởng mình quá nặng nên lập tức xuống khỏi lưng nàng, nói: "Được, tẩu tẩu dắt tay muội nhé."
Tống Minh Diên nắm lấy đôi tay nhỏ lạnh buốt của cô bé, vận linh lực giúp tiểu cô nương chống lại một phần rét lạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-63.html.]
Khi đi ngang qua mẹ con Lưu thị, nàng để lại một nụ cười đầy ẩn ý. Lưu thị vốn còn ám ảnh bởi hai cái tát hôm trước, mặt vẫn còn sưng, thấy Tống Minh Diên đến gần thì liền lùi lại mấy bước, sợ hãi như gặp phải ôn thần.
Chờ Tống Minh Diên đi qua, Lưu thị mới dám nhìn nàng với ánh mắt căm giận.
Mỗi bước chân của Tống Minh Diên đều giẫm thật vững, vừa đi qua, lớp băng dưới chân nàng lập tức biến mất, nhưng sau đó sẽ khôi phục lại như cũ. Những thao tác này được nàng thực hiện vô cùng kín đáo, bởi nàng đã rất thuần thục trong việc sử dụng không gian pháp thuật.
Lục lão phu nhân cùng các phu nhân khác đi theo phía sau, chân đã lạnh cóng đến gần mất cảm giác, hoàn toàn không nhận ra sự khác biệt nhỏ này. Chỉ có Lục Bùi Phong hơi dừng chân một lát, nhưng rồi cũng bước tiếp như không có gì xảy ra.
"Đứng ở đây làm gì, không đi tiếp à? Chờ ăn roi hay sao?"
Nhìn thấy đoàn người Lục nhị lão gia dừng lại, quan sai lập tức vung roi đánh mạnh xuống mặt tuyết, dẫm lên đôi ủng đen hùng hổ bước tới.
"Ta cho các ngươi nghỉ ngơi à? Còn không mau đi! Trưa nay không đến được Phong Vũ Đình thì đừng mong có cơm ăn!"
Quan sai nắm chặt roi, không đánh thẳng vào người, chỉ chờ đám người tự giác biết điều mà lo bạc lót tay. Nhưng khổ nỗi, đám tộc nhân nhà họ Lục vốn quen được nịnh bợ, nào có ý thức đó. Thấy roi quan sai giơ lên, cả đám sợ đến co rúm lại, không dám dừng chân, vội vàng chen chúc mà đi về phía trước.
Lúc trước, vì được Lục Nhị phu nhân lo liệu chu đáo, bọn quan sai ăn của nả nên cũng nương tay. Nhưng giờ nhìn thấy Lục nhị lão gia và đám người chẳng biết điều, quan sai không khách khí nữa, vung roi tới tấp quất lên người.
"Nhanh lên! Còn đứng ì ra đó à? Nghĩ muốn nghỉ ngơi sao?!"
Ai đi chậm lập tức bị roi quất tới, tiếng roi vun vút đan xen với tiếng người kêu đau rên rỉ. Bị dồn ép như vậy, đám người phải lăn lê bò toài, chân tay luống cuống hối hả chạy lên phía trước.
Lưu thị thấy mặt quan sai thay đổi hẳn, trong lòng sợ tái mét! Sao khi tiện nhân kia đi qua thì bọn chúng lại không động thủ, còn tới phiên bọn họ lại hung hăng như gọi hồn người chết?
Vừa chậm chân một chút, Lưu thị đã ăn ngay một roi, bà ta lớn tiếng kêu la, thấy quan sai giơ roi lên tiếp, liền kinh hãi mà chui vào đám đông.
DTV
Trên chân mọi tù nhân đều mang xiềng xích, cổ chân đã bị mài đến chảy máu, đôi chân đau nhức như không phải của mình.
Dưới áp lực của đòn roi, bọn họ chỉ còn cách gắng sức chạy, khổ sở vô cùng.