Lục Bùi Phong khựng , như thấy lời nàng, giữ im lặng.
Nàng tiếp tục: "Bọn họ hình như để mắt tới khách điếm , mang theo đao tiến thẳng tới đây."
Hắn giật .
"Giờ họ ở lầu, đập vỡ bàn, đang tra hỏi tiểu nhị của điểm, vẻ mặt đầy sát khí mà lên."
Lời nàng dứt, cửa phòng liền đá văng, chia năm xẻ bảy.
Lục Bùi Phong kịp kéo A Diên tìm chỗ trốn, thì đại đao mặt hạ xuống. Trong cơn nguy cấp, kêu lên một tiếng: "Cha! Nhị thúc!"
Đại đao dừng , cách mặt chỉ một tấc.
Hai Lục Phong và Lục Chấn vốn đang giận dữ, bỗng ngớ khi nhận "tên đăng đồ tử" ai khác chính là tiểu tử thúi trong nhà.
Họ thu đao , nhưng thấy vẫn ngang nhiên nắm tay A Diên, ánh mắt họ lập tức lạnh .
Lục Phong lạnh, thẳng tay gạt bàn tay : "Thằng nhóc c.h.ế.t tiệt! Ngươi kéo tay ai ? Tay Tiểu Diêu là thứ ngươi thể tùy tiện nắm ?"
Lục Bùi Phong: "?"
A Diên: "???"
Lục Chấn liếc chất nhi, ánh mắt như d.a.o b.ắ.n tới, giọng đầy uy hiếp: "Ngươi nhất nên giữ quy củ cho . Đừng động tay động chân! Đừng tưởng là cháu của thì đánh ngươi!"
"Cha..."
"Đừng gọi là cha! Ta loại nhi tử như ngươi!"
"Nhị thúc..."
"Đừng gọi là Nhị thúc! Ta cũng loại chất nhi như ngươi!"
Lục Bùi Phong: "..."
Hắn lập tức ngậm miệng. mặt hai , vẫn nắm lấy tay A Diên, ngữ khí bình thản nhưng đầy quyết đoán: "Ý của là, nắm tay phu nhân của , đạo lý thiên kinh địa nghĩa, hai ý kiến cũng vô ích."
Lục Phong, Lục Chấn: "!"
Tiểu tử thúi! Hắn còn dám mặt dày mày dạn tuyên bố rằng Tiểu Diên là phu nhân của ! là nực !
"Ngươi, đây cùng chúng một chuyến!"
Lục Phong xoay cửa. Thấy phía động tĩnh gì, ông đầu , chỉ thấy nhi tử của vẫn đang nắm c.h.ặ.t t.a.y A Diên, do dự như buông mà đành lòng.
Hàng lông mày của Lục Phong cau , cảm giác như điều gì đó .
"Nhanh lên!" Lục Phong trừng mắt.
A Diên khẽ đẩy Lục Bùi Phong, lúc mới miễn cưỡng theo ngoài, dáng vẻ rõ ràng cam lòng.
Đứng hành lang, sắc mặt âm u, cả toát khí tức khó chịu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-590.html.]
"Đôi mắt của ngươi xảy chuyện gì?" Lục Phong chú ý, nhưng lúc ông mắng ngay mà hỏi .
"Không cẩn thận thương."
Lục Phong nhíu mày: "Thương thế nặng ?"
"Rất ."
"?"
Thân là phụ , Lục Phong thực sự mổ đầu nhi tử xem bên trong chứa thứ gì! Trước nay từng thấy quan tâm đến dung mạo của như thế.
Lục Phong trong lòng bực bội, nhưng thấy nhiều, ông chỉ thể nuốt lo lắng xuống mà quát: "Rốt cuộc ngươi ?"
Lục Bùi Phong khựng , cảm thấy hai mặt giận dữ một cách khó hiểu: "Nhi tử gì sai, mong phụ rõ!"
"Ngươi còn dám hỏi?!"
DTV
Lục Phong giận đến mức đánh , sắc mặt đầy tức giận: "Tiểu Diên là thế nào? Ngươi tại bỏ mặc nàng một ở Tây Sở? Ngươi thành , cớ gì còn trêu chọc nàng? Ngươi còn là ? Ngươi định đặt Tống nhị cô nương ở ? Định đặt Tiểu Diên ở ?"
Lục Bùi Phong lúc hiểu vấn đề.
Sắc mặt trở nên nghiêm túc: "Từ đầu đến cuối, cưới chỉ A Diên, Tống nhị tiểu thư, cũng bất kỳ ai khác. Chỉ A Diên."
"Còn việc tại nàng xuất hiện ở Tây Sở, đó là vì bảo vệ nàng."
Hồi tưởng chuyện xảy , trái tim Lục Bùi Phong quặn đau như cắt từng khúc. Đối với , ký ức còn đau đớn hơn cả cực hình lăng trì. Điều duy nhất khiến an ủi chính là A Diên trở , đây là một giấc mộng.
Lục Phong nhíu mày: "Ngươi đừng tưởng Tiểu Diên dễ lừa gạt, mà nghĩ rằng chúng cũng dễ lừa gạt!"
Lục Chấn cũng phụ họa: " ! Tiểu Diên Tống nhị tiểu thư! Hôm nay nếu ngươi giải thích rõ ràng, cho Tiểu Diên một công đạo hợp lý, Lục gia sẽ mở cửa đón ngươi!"
Nhìn hai trưởng bối bảo vệ A Diên hết lòng, trong lòng Lục Bùi Phong thấy mừng cho nàng, thoải mái khi họ chỉ trích .
"Tống nhị tiểu thư khi thành cùng huyết thống hãm hại mà mất mạng. Người bước cửa Lục gia, từ đầu đến cuối chỉ A Diên."
"A Diên giờ đây chỉ là lấy dung mạo vốn của nàng."
Nếu trong lòng thê tử, thì cả đời chỉ nên vì nàng mà vui mừng, tuyệt nên trêu chọc bất kỳ ai khác.
Nếu , dù cho yêu thích A Diên, cũng xứng đáng với nàng?
"Điều hai lo lắng đều là dư thừa."
Lục Phong: ...
Lục Chấn: ...
Hóa chỉ là một sự hiểu lầm!
Khi rõ ràng chuyện, ánh mắt của Lục Phong và Lục Chấn Lục Bùi Phong lập tức đổi.
Ánh mắt đó như đang đánh giá, như hài lòng, nhưng vẫn xen lẫn một chút khinh ghét.