Nếu nàng thực sự là Yêu Đạo, thì chẳng dẫn sói nhà, tự chuốc lấy tai họa?
sâu trong lòng, một giọng âm thầm vang lên nhắc nhở rằng, những lời của quản gia là sự thật.
Bằng , giải thích việc trong một đêm tất cả những thứ đáng giá trong phủ đều biến mất dấu vết? Nếu nàng, thì còn ai?
Quản gia vội vã dập đầu, dám ngẩng lên biểu cảm của chủ nhân, chỉ khẩn thiết : "Điện hạ minh giám! Lão nô trung thành tận tâm, tuyệt đối dám dối gạt ngài. Đêm qua trong phủ xảy mất trộm, thời điểm đó cũng chính là lúc ngài đưa cung. Đợi đến khi bọn nô tài phát giác thì nàng mang theo tiện nô Tiểu Trúc trốn thoát !"
"Những lời lão nô đều là sự thật! Đêm qua chỉ nàng mới động cơ chuyện !"
Sắc mặt Văn Nhân Kiệt tái nhợt, giọng run rẩy: "Ngươi ... tối qua đưa ?"
Hắn đưa cung?
Lý do gì mà đưa cung?
Hồi tưởng những vết thương đau đớn , một ý niệm thể tưởng tượng nổi bỗng xuất hiện trong đầu .
DTV
Trong khoảnh khắc, sắc mặt Văn Nhân Kiệt trắng bệch như xác chết, giống như một tia sét giữa trời quang đánh trúng, cả bủn rủn, suy sụp .
Ánh mắt của đám hầu, sự cẩn trọng trong lời của quản gia... tất cả đều chứng minh rằng điều nghĩ đến là sự thật.
Không thể chịu nổi cú sốc , Văn Nhân Kiệt phun một ngụm máu, gục xuống bất tỉnh.
"Điện hạ! Điện hạ!"
Văn Nhân Kiệt kiệt quệ.
Nghe , cải trang giả cung nữ, trộn hậu cung. Sau đó, tư thông cùng một cung nữ, chuyện Hoàng Thượng phát giác. Cơn thịnh nộ của Hoàng Thượng trút xuống, khiến chịu một trận đòn thừa sống thiếu chết. Lúc trục xuất khỏi cung, may xảy sự cố, ngã đến tàn phế.
Trong cung, các đại phu lượt triệu đến xem bệnh, đều chung nhận định: Văn Nhân Kiệt từ nay thể tự gánh vác cuộc sống, càng khả năng dậy như bình thường.
Từ một Hoàng tử cao quý, nay trở thành một kẻ phế nhân bỏ rơi, chuyện lan truyền khắp phố phường, ai ai cũng lấy tiếc nuối.
— "Nhị Hoàng tử vốn dĩ tuấn tú phong lưu, nào ngờ đam mê kỳ lạ, nam giả nữ trang. Thật là ai ngờ tới!"
— "Ngươi xem, gì , tư thông trong cung, còn Hoàng Thượng bắt gặp. Chuyện , chẳng tự hủy đời ?"
— "Khó mà . Có khi nào tính kế ? Chỉ là mưu kế đủ cao minh mà thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-577.html.]
Hoàng thất xưa nay vốn nhiều âm mưu tranh đoạt, các màn kịch tranh quyền đoạt lợi bao diễn . Chuyện , đối với dân chúng, chỉ là một màn mới lạ để bàn tán đôi ba ngày thôi.
Trong lúc đó, một sự kiện khác khiến càng xôn xao hơn.
— "Ai, mau đến xem! Truy nã lệnh mới dán !"
— "Ôi, là một nữ tử! Người bức họa là thật ? Sao đến ?"
— "Nàng phạm tội gì, truy nã? Hay chỉ vì nhan sắc quá diễm lệ, cũng đủ để khiến đưa danh sách truy lùng?"
Trước tấm bố cáo truy nã, đám đông chen chúc, chỉ trỏ bức họa, bàn tán ngớt.
A Diên cúi xuống nhặt bức họa gió thổi rơi chân. Nhìn kỹ dung mạo vẽ, đáy mắt nàng ánh lên chút khinh thường.
— "Này mà là ? Căn bản chẳng giống chút nào!"
Nếu chỉ dựa bức họa mà bắt , chỉ e tìm khắp trời đất cũng vô vọng!
Điều mà A Diên , chính là nhan sắc và thần thái của nàng vượt xa những gì giấy mực thể khắc họa. Những từng gặp nàng, hoặc đủ tài năng vẽ, hoặc chỉ dựa lời kể của khác, ai thể tái hiện nét kinh diễm lên tranh.
Dẫu bức họa chỉ mang năm phần tương đồng, vẫn đủ khiến trầm trồ khen ngợi, khao khát chiêm ngưỡng dung nhan thực.
A Diên thầm nghĩ: Ta đây chẳng đang ngay các ngươi .
Tất nhiên, nàng ngu ngốc để lộ phận. Thản nhiên vứt bức họa đám đông, nàng ôm theo son phấn, giấy bút mới mua, về tiểu viện.
Rửa sạch lớp son phấn mặt bằng nước, A Diên án, nghiêm túc vẽ một bức tranh.
Thời gian trôi qua 15 phút.
Trên giấy, dần dần hiện hình dáng một nam tử tuấn mỹ bất phàm. Hắn nửa giường, vạt áo buông lơi, để lộ khuôn n.g.ự.c rắn chắc. Khuôn mặt tuấn tú, ửng hồng, đôi mày nhíu đầy ý vị, tựa như chịu đựng, tựa như khát cầu điều gì đó.
Chỉ một ánh cũng đủ khiến tim đập loạn nhịp.
A Diên ngắm nghía, khỏi cảm thán: Hắn thật sự . Dáng mày, đôi mắt, cái mũi... tất cả đều như in sâu trong tâm khảm .
cầm một bức họa thế để tìm , phần thỏa đáng?
Nàng nghĩ đến đây, tay mỏi nhừ. Tự nhủ: Thôi, cứ nghỉ ngơi !