Mọi run rẩy, ai dám lên tiếng. Cuối cùng, kẻ kiềm sự kinh hãi mà thốt lên:
"Trắc phi nương nương, cả đàn cá chép gấm mà Điện hạ chăm sóc cũng thấy nữa!"
"Chẳng lẽ tối qua phủ chúng trộm đột nhập?"
Văn thị vội vã chạy đến bên hành lang cạnh ao đình, thấy, quả nhiên, từng con cá chép gấm trắng trẻo mập mạp nàng dày công nuôi dưỡng nay chẳng còn bóng dáng.
"Lập tức tìm cho bổn trắc phi! Dù đào ba thước đất, cũng moi kẻ đáng c.h.ế.t !" Nàng nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt rực lửa căm hờn, chỉ lôi thủ phạm mà đánh c.h.ế.t ngay tức khắc.
Sáng sớm hôm , phủ Nhị Hoàng tử náo loạn như ong vỡ tổ.
Kẻ gây họa xong xuôi sớm an nhiên về Vân Thủy Cư, chỉ để một bãi xương cá khắp nơi khiến ai nấy cũng khỏi kinh hãi.
A Diên chính là gây chuyện , sáng sớm nàng lẻn ngoài, cũng tự lẻn về, hành động kín kẽ đến mức ngay cả Tiểu Trúc hầu hạ bên cạnh cũng chẳng gì về việc nàng nên một phen kinh thiên động địa.
"Xem hôm nay hậu hoa viên thể ." Nàng nhón tay nhón chân từ thiện phòng, thì thầm, trong giọng mang theo vài phần tiếc nuối.
"Vì thể chứ?"
Hậu hoa viên vốn là nơi lý thú nhất, chỉ thể câu cá mà còn thể hái hoa, dù rằng cá trong hồ loại hảo hạng, nhưng niềm vui ở đó vẫn khó chối từ. Tuy , A Diên lắc đầu, nhún vai : "Nghe hậu hoa viên tặc ghé thăm, tiểu tặc đó chỉ thả hết cá chép gấm mà Nhị Hoàng tử yêu thích, còn giẫm nát bụi cúc Văn trắc phi trân quý nhất. Hiện giờ trong phủ đang lùng bắt tiểu tặc, thấy chúng nên bén mảng đến đó. Lỡ chẳng may đụng tên tặc liên lụy, chỉ tổ rước lấy phiền toái."
Tiếp xúc với A Diên nhiều , Tiểu Trúc cũng hiểu tính tình đặc biệt của nàng, bèn nhẹ nhàng dỗ dành: "Cô nương cũng , hậu hoa viên náo động như thế, đến thì hơn."
Nghe xong, A Diên chỉ mỉm , trong lòng âm thầm tự nhủ: Hóa chính là tiểu tặc trong lời đồn. Thú vị , thật hợp với .
Sáng nay, nàng chỉ ăn một bát cá kho nhỏ, giờ thấy Tiểu Trúc mang hộp đồ ăn trở , liền khách khí mà nếm thêm chút ít.
So với thức ăn trong phủ, nàng kỳ thực thích những món do chính lấy hơn. Không chỉ hương vị tuyệt hảo mà từng món ăn dường như đều chuẩn riêng cho nàng, điểm nào để chê trách. Thế nhưng nàng rõ, nếu chỉ dùng mãi đồ ăn của , chắc chắn sẽ khiến khác sinh nghi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-566.html.]
Tựa hồ từng một lão thái thái hiền từ ân cần dặn dò nàng nên để lộ phận, nhưng chuyện cụ thể thế nào, nàng dường như quên mất.
Khi còn đang trầm tư suy nghĩ, bỗng nhiên, Văn trắc phi dẫn theo một đoàn gia đinh hùng hổ xông Vân Thủy Cư.
"Bắt nàng cho !"
Tiểu Trúc dọa đến nỗi suýt rơi hộp đồ ăn tay.
Nhìn đoàn gia đinh lao đến, thị vệ thủ vệ lập tức chặn , nghiêm nghị : "Trắc phi nương nương, ngài gì? Điện hạ lệnh, Vân Thủy Cư phép tự tiện xông !"
Văn trắc phi lời chặn họng, nhưng lòng đố kỵ dâng trào khiến nàng cam tâm. Ánh mắt lạnh lẽo như d.a.o chỉ thẳng A Diên, đang an nhiên ăn sủi cảo, mặt hiện rõ vẻ vô tội.
"Đêm qua trong phủ tặc, bổn trắc phi lý do tin rằng, kẻ chủ mưu chính là ả !"
khi ánh mắt Văn trắc phi chạm đến gương mặt tuyệt sắc của A Diên, nàng khỏi cả kinh. Một cảm giác tự ti, hổ thoáng qua trong lòng, nhưng ngay lập tức, cảm giác nguy cơ mãnh liệt xưa nay từng lấn át tất thảy.
Văn trắc phi vốn chỉ định mượn cớ để dạy dỗ A Diên một phen, nhưng giờ đây, nhan sắc , ý nghĩ trừ khử nàng càng trở nên kiên định.
Với nhan sắc , A Diên còn tồn tại một ngày, nàng và chúng cơ nơi hậu trạch sẽ chẳng còn đất để ngóc đầu!
"Điện hạ nếu giao sự vụ nội trạch cho quản lý, thì đương nhiên trách nhiệm bắt cho kẻ to gan loạn ! Hai vị nếu còn cản trở, hãy suy xét cho kỹ, các ngươi thật sự chống bổn trắc phi?"
Hai tên vệ , nghĩ đến thế lực lớn lao của Văn gia lưng Văn trắc phi. Hiện tại, Nhị Hoàng tử đang cần sự hậu thuẫn của Văn gia, nên dù cam lòng, họ cũng dám mạo phạm.
Vì , cả hai chỉ đành cắn răng mà lui sang một bên.
Một định báo tin cho Văn Nhân Kiệt, nhưng động Văn trắc phi quát lớn, ánh mắt lạnh như d.a.o b.ắ.n về phía : "Đứng ! Khi bắt kẻ dám cả gan khiêu khích phủ Nhị Hoàng tử, hôm nay một ai phép rời khỏi đây!"
DTV
Nàng lạnh lùng đưa mắt A Diên, vẫn ung dung ghế, lộ chút kinh hoảng nào. Gương mặt Văn trắc phi trầm xuống, giọng lạnh lẽo như sương: "Ngươi tội ?"