Một chiếc giẻ lau từ tay Lục Tam phu nhân bay thẳng tới, đáp chính xác lên đầu .
"Ngươi là thứ gì mà dám chuyện với Diên Diên nhà như thế? Nếu nàng , cả ba cửa tiệm đều thể thuộc về nàng!"
Lục Tam phu nhân nghiến răng tiếp: "Ngươi giả đàng hoàng thì ít nhất cũng dáng một chút! Ngươi tưởng chúng dễ ức h.i.ế.p ?"
Chiếc giẻ lau bất ngờ khiến tiểu hỏa ngẩn . Hắn giận dữ giật nó xuống khỏi đầu, gương mặt đỏ bừng: "Chính các ngươi chuyện bậy bạ cho . Đây là thái độ gì hả?"
Tống Minh Diên mỉm , giọng nhẹ nhàng nhưng kém phần mỉa mai: "Vậy ngươi thái độ gì? Ngươi vu khống đồ trong tiệm sạch sẽ, còn lén ném ruồi bọ chén chúng . Ngươi là đánh một trận, kéo ngươi tới gặp quan phủ?"
Tiểu hỏa , lập tức nhảy dựng lên như giẫm đuôi: "Ngươi bậy! Ai ném ruồi bọ chén các ngươi? Rõ ràng là đồ ăn trong tiệm các ngươi sạch sẽ mới thu hút ruồi bọ!"
"Vậy nếu thể chứng minh con ruồi từ trong tiệm, ngươi dám ăn hết nó ?" Tống Minh Diên chậm rãi hỏi, ánh mắt sắc bén như xuyên thấu ý nghĩ của đối phương.
Tiểu gia hỏa hừ lạnh, ánh mắt khinh thường: "Ăn thì ăn! Sự thật bày mắt, xem ngươi chứng minh thế nào!"
Hắn còn mạnh miệng đe dọa: "Nếu chứng minh , đừng trách tố cáo các ngươi vu khống, mất danh dự của !"
Hắn nhạt, tin đối phương thể tìm cách chứng minh. Làm mà chứng minh con ruồi đó từ trong tiệm? Chẳng lẽ nó sẵn tên của ?
Khách hàng trong tiệm thái độ kiên quyết của tiểu gia hỏa, trong lòng cũng bắt đầu d.a.o động, ai đúng ai sai.
Tuy nhiên, ai nấy đều tò mò xem cô nương định chứng minh thế nào.
Dù thì, ai cũng tận mắt thấy con ruồi trong chén, và dù đổ cho khác, chuyện cũng dễ giải thích rõ ràng.
Tống Minh Diên bước cửa, liền bắt vài con ruồi bọ cùng sâu bọ bên ngoài, đó thả chúng bay loạn trong tiệm.
Những con ruồi bọ và sâu bọ chỉ quần đảo trong giây lát, nối tiếp bay ngoài cửa, một con nào dừng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-531.html.]
Nàng sang những vị khách trong tiệm, mỉm hỏi: "Giờ hiểu ?"
Kẻ gây sự cam lòng, lớn tiếng cãi: "Ngươi giở trò gì ? Cố tình mê hoặc lòng !"
Hắn căn bản hiểu ý đồ của nàng, chỉ kêu la om sòm.
Tống Minh Diên mỉa mai, lạnh nhạt đáp: "Ngươi ngu dốt thì nên thêm sách, bằng e rằng trí thông minh của ngươi còn đủ để bàn luận với ."
Nàng đó sang giải thích với các vị khách trong tiệm: "Trong tiệm chúng đốt loại hương tác dụng xua đuổi côn trùng. Vì thế, ruồi bọ và muỗi căn bản thể dừng nơi đây. Dù bay , chúng cũng sẽ tự động hướng ngoài, tuyệt nhiên chuyện rơi xuống đậu đồ ăn như lời kẻ bịa đặt."
DTV
Nghe , Lục Nhị phu nhân đột nhiên nhớ điều gì, vỗ trán một cái tự trách: "Hóa là ! Diên Diên nhắc, cũng quên mất chuyện . Trong nhà dùng loại hương lâu, hương thơm dễ chịu, tác dụng tỉnh thần, nhưng quên khuấy rằng nó còn đuổi côn trùng."
Bà lập tức sang tên tiểu nhân đang bịa chuyện: "Ngươi mang ruồi bọ đây bôi nhọ danh tiếng chúng , rốt cuộc ý đồ gì?"
Lục Tam phu nhân cũng lên tiếng, nghiêm nghị : "Ta thấy cứ đánh một trận nên , sẽ tự khắc khai !"
Kẻ gây sự hoảng giận, cố gắng cãi : "Sao thể loại hương chỉ đuổi côn trùng mà giết? Nếu đúng như , chẳng ruồi bọ c.h.ế.t trong tiệm rơi xuống chén cũng là chuyện bình thường ?"
Tống Minh Diên bật chế giễu: "Ta rõ ruồi bọ c.h.ế.t thể tự rơi chén , nhưng chắc rằng, ngươi c.h.ế.t thì miệng vẫn còn ngang ngạnh như bây giờ."
Nàng quanh, mỉm với : "Nếu các vị vẫn còn nghi ngờ, trong tiệm chúng sẵn loại hương . Các vị thể mang về dùng thử, tự kiểm chứng sẽ rõ."
Khách nhân trong tiệm vốn tin tưởng lời nàng, bởi họ thường xuyên tới đây mà từng thấy côn trùng nào dừng , đừng đến chuyện rơi đồ ăn. Họ chỉ cảm thấy nơi đây sạch sẽ, thoải mái, khí dễ chịu, đủ món ngon miệng.
Sau khi nàng giải thích, khách nhân càng thêm phần ủng hộ, bèn đồng thanh lên tiếng:
"Chủ tiệm, đừng để ý đến kẻ bậy bạ ! Hắn chỉ vì ganh ghét sinh ý của Di Xá mà tìm cách phá hoại!"
" ! Ta thường đến đây, bao giờ thấy ruồi bọ muỗi trong tiệm, góc nào cũng sạch hơn cả nhà nữa!"
"Bất Dạ Di Xá còn bỏ công sức lắp băng bàn để chúng tránh nóng, giá cả chăng. Ta thấy, dù thắp đèn lồng cũng khó tìm nơi nào hơn thế!"