Lục Bùi Phong hắt liên tiếp hai cái, cúi xuống chỉnh thêm củi đốt bếp lửa cho sáng hơn, xua tan cái lạnh bỗng dưng kéo tới.
Lục lão phu nhân liếc một cái, thở dài: "Nhiệt thế mà cũng hắt xì, chắc là hư thật . Được , để nấu bát canh bổ cho ngươi."
Tối đó, Lục lão phu nhân món cá chua và thịt nai hầm cho Tống Minh Diên. Còn phần Lục Bùi Phong là một bát canh củ mài câu kỷ với thịt nai, thêm cả vài vị thuốc bổ tráng dương.
Nhìn bát canh đen sì mặt, Lục Bùi Phong khỏi bất lực hỏi:
"Nãi nãi, chén canh ... giữa trưa uống ?"
Lục lão phu nhân hừ một tiếng: "Uống canh mà còn chọn giờ? Mau uống !"
"Không ." Lục Bùi Phong cảm nhận mùi vị khó tả của thứ dược liệu trong chén canh, mặt mày liền tái mét, cảm thấy chẳng sống bao lâu nữa: "Ta cảm giác uống xong chén canh , sớm muộn gì cũng xảy chuyện."
Thấy Lục lão phu nhân tay cầm vá, ánh mắt nghiêm nghị chằm chằm, vội nhắm chặt mắt, chịu thua: "Ta uống! Nãi nãi, uống!"
"Uống sạch cho , để phí!" Lão thái thái hừ một tiếng lạnh lùng: "Ngươi uống canh nấu thì khỏe mạnh, khỏi ngoài ăn bậy bạ mà sinh bệnh!"
Tống Minh Diên bên cạnh rõ vì Lục Bùi Phong tìm Cung đại phu. Chuyện nàng tiện giải thích, dù da mặt nàng dày cũng chịu nổi.
Kết quả là, đến giờ lão thái thái vẫn tưởng đại tôn tử yếu đến mức nghiêm trọng, nên mới nhờ cậy đại phu. Hắn nào dám giải thích rõ, chỉ đành cắn răng uống hết chén canh.
Lục lão phu nhân đại tôn tử nhíu mày uống cạn chén thuốc, sắc mặt mới dịu đôi chút, nhưng ngay đó buông một câu khiến Lục Bùi Phong suýt sặc.
"Từ giờ mỗi ngày uống một chén. Đây là phương thuốc cổ truyền cực kỳ hiệu nghiệm, ngươi xem thường!"
Hắn khó khăn nhịn cơn buồn nôn, do dự lên tiếng: "Nãi nãi, A Diên chê ..."
Nói đến đây, ánh mắt đầy van xin: "Chén thật sự cần uống nữa , đúng ?"
"Ngươi còn dám đắc ý?" Lục lão phu nhân trừng mắt, vẻ mặt đầy ghét bỏ: "Bảo ngươi uống thì cứ uống, nãi nãi mà hại ngươi !"
"Diên Diên thiện lương và bao dung ngươi, nhưng ngươi cũng đừng ỷ việc nàng dễ chuyện mà sửa đổi tính !"
Lục Bùi Phong trong lòng thầm nghĩ, nãi nãi đúng, cần để tâm hơn đến cảm giác của A Diên. Dù trong chén canh bỏ những thứ gì, nhưng nếu giúp ích thì cũng đáng.
Đến tối, khi Tống Minh Diên nguôi giận, nàng mới lạnh lùng liếc một cái.
"Lại đây, để bôi thuốc cho ngươi."
Nàng ngoắc tay gọi. Nam nhân mới tắm xong, còn chút do dự, nhưng khi ánh mắt dịu dàng , ánh mắt lập tức sáng lên.
"A Diên, đau quá!" Hắn lên tiếng, giọng điệu đáng thương.
Tống Minh Diên tức giận trừng mắt: "Đừng giở trò vờ vĩnh với !"
Hắn đúng là hổ, lúc đánh thì kêu một tiếng, giờ giả vờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-478.html.]
"Ta thật sự đau."
Hắn nàng bằng ánh mắt đáng thương, vẻ mặt khiến khỏi mềm lòng.
Tống Minh Diên nhíu mày: "Lại đây!"
DTV
"Ta chính tay nàng bôi thuốc cho , vì chỉ nguyện mặt A Diên cởi áo. A Diên, giữ như ngọc chỉ vì nàng."
Tống Minh Diên nghiến răng, hận thể ném thẳng bình thuốc mặt : "Ngươi đừng một tấc tiến một thước!"
Trước nàng ngờ trơ tráo đến mức !
"A Diên -"
Nàng chịu nổi giọng điệu buồn nôn , một tay kéo gian, đổi về thể của .
"Được , im!"
Lời dứt, lập tức cởi sạch quần áo, hành động nhanh đến mức khiến nàng ngỡ ngàng.
"Ta chỉ định giúp ngươi bôi thuốc, bảo ngươi cởi hết!"
Ánh mắt Tống Minh Diên chạm đến những vết bầm chằng chịt , cơn giận trong lòng cũng dịu xuống. Nàng thoa thuốc, động tác nhẹ nhàng hơn.
Lục Bùi Phong vốn để tâm đến việc gì, nhưng khi đầu ngón tay lành lạnh của nàng chạm , cơ thể như nổi lên từng đốm lửa nhỏ.
Hắn khẽ rên.
"Sao thế? Ta đau ngươi ?" Tống Minh Diên vội hỏi, lực tay nàng nhẹ hơn.
Thuốc mỡ trong tay nàng bôi lên mát lạnh, chỉ trong chốc lát những vết thương cành mận gai đánh liền biến mất.
"Không."
Lục Bùi Phong cảm thấy cơ thể gì đó . Rõ ràng cố hết sức kiềm chế, nhưng trong cứ như một ngọn lửa ngầm thiêu đốt, khiến nóng bức khó nhịn.
Cảm giác giống hệt như đêm qua khi đối diện thể trần trụi của A Diên.
Hơi thở của dần trở nên nặng nề, nóng. Không kìm , nắm lấy tay nàng, đầu ngón tay khẽ cắn nhẹ.
"A Diên, nghi ngờ chén canh tối nay nãi nãi đưa cho vấn đề."
Hắn chậm rãi nhận điều bất thường.
Tống Minh Diên rút tay về, nơi đầu ngón tay chạm qua như một cảm giác tê ngứa. Nàng tò mò hỏi: "Nãi nãi cho ngươi uống canh gì?"
Hắn nàng sâu thẳm, ánh mắt khó đoán: "Nàng ?"
Cái dáng vẻ quen thuộc trong lòng Tống Minh Diên vang lên hồi chuông cảnh báo.