Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tạo phản mang không gian dọn sạch quốc khố - Chương 366

Cập nhật lúc: 2025-07-02 22:15:03
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

A Diên là ánh trăng sáng trong lòng hắn, cũng là cỏ cây reo vui trong gió.

Ngày sau, hắn sẽ là ngôi sao bên cạnh trăng,

Là cơn gió thổi qua cỏ cây,

Mãi mãi kiên định,

Không thay lòng.

Hai người vừa thuấn di trở về đã đặt chân xuống trạm dịch.

Sáng sớm, màn sương lạnh còn chưa kịp tan, mọi người nghỉ lại trên chiếc giường lớn đã bắt đầu lần lượt tỉnh giấc và rời khỏi giường.

Như thường lệ, Lục lão phu nhân đã vội vàng chuẩn bị bữa sáng trong sân, có Ngô Đạt và mọi người đứng bên hỗ trợ. Lục Bùi Phong được bà sai nhóm lửa, liền lấy một chiếc ghế nhỏ ngồi trước cửa, vừa giữ lửa vừa tiện tay nướng một ít thịt khô cắt thành miếng nhỏ, định chuẩn bị sẵn cho A Diên mang theo trên đường ăn dần.

Lục Bùi Xuyên hôm qua ngủ trễ, vừa ngáp dài ngáp ngắn, mắt nhắm mắt mở lảo đảo bước xuống thềm cửa. Bộ dạng hắn vẫn chưa tỉnh hẳn, chẳng rõ do lớp băng mỏng trên thềm quá trơn hay do hắn lơ đãng mà bất chợt trượt chân, ngã ngồi bệt xuống đất.

"Ai da!"

Một tiếng kêu đau đớn vang lên, đôi giày dưới chân Lục Bùi Xuyên theo đà bay vút lên thành một đường parabol,"bốp" một tiếng nện trúng ngay đầu Lục Bùi Phong đang ngồi nướng thịt.

Chứng kiến cảnh tượng này, mấy tiểu tử vừa bước ra khỏi cửa đều trố mắt nhìn, trong lòng thầm than, thôi xong rồi! Nhị ca, đường này chắc chắn huynh đi không thông rồi!

Mấy ánh mắt đầy thương hại, đồng tình không hẹn mà cùng dừng lại trên người Lục Bùi Xuyên. Động vào ai không động, lại dám đụng vào đại ca, mà còn lấy giày bay vào người đại ca nữa chứ! Trận này chỉ e là không tránh được một trận đòn.

Ngay cả bản thân Lục Bùi Xuyên cũng cảm thấy mình xong đời rồi. Hồi nhỏ, chỉ vì lỡ cầm chổi lông gà gõ đầu đại ca một cái mà đã bị đại ca cầm kiếm đuổi suốt ba con phố, huống hồ lần này còn ném giày trúng đầu. Nghĩ đến chuyện vừa xảy ra, hắn tự biết mình chẳng qua nổi đêm nay.

Thấy Lục Bùi Phong đã đứng dậy, tiến từng bước về phía mình, Lục Bùi Xuyên trong lòng đã chuẩn bị sẵn cả trăm cách để đối mặt với cái chết. Mấy đứa nhỏ cũng hồi hộp, chuẩn bị sẵn sàng để lao ra ôm chân đại ca xin tha cho nhị ca, dù sao thì nhị ca cũng cùng phe với chúng.

Lục Bùi Phong đứng ngược sáng, không thể thấy rõ biểu cảm, đúng lúc Lục Bùi Xuyên đang phân vân giữa chạy ngay lập tức hay quỳ xuống xin tha, thì "vị sát thần" ấy lại bất ngờ đưa tay kéo hắn đứng dậy, còn nhẹ giọng hỏi: "Không sao chứ?"

"???"

Mấy đứa nhỏ đang chuẩn bị xông lên liền đứng ngẩn ra, ngay cả Lục Bùi Xuyên cũng sững sờ, ngơ ngác.

Giọng điệu ôn hòa, đầy vẻ quan tâm này, có thực là của đại ca lạnh lùng, nghiêm nghị của bọn họ sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-366.html.]

Thật ư? Đại ca không rút kiếm?

Tình huống này đi lệch kịch bản hoàn toàn, khiến trong lòng Lục Bùi Xuyên càng thêm rối bời. Hắn lắp bắp biện bạch: "Đại ca, huynh nghe ta giải thích, ta thật sự không cố ý. Là đôi giày này nó có ý thức riêng, tự mình chạy đến chỗ huynh đấy!"

"Huynh cứ đánh giày đi, không cần đánh ta đâu!"

Nói xong, hắn còn định dâng nốt chiếc giày còn lại để chuộc lỗi.

Lục Bùi Phong: "... ?"

Sáng sớm bình yên, sao lại phải ầm ĩ đánh đấm? Còn bắt hắn đánh một chiếc giày?

"Đệ không sao là được. Trong ngăn kéo ở đầu giường có thuốc mỡ, nếu có chỗ nào bị đau thì tự thoa đi."

Nói xong, Lục Bùi Phong đá trả chiếc giày lại cho Lục Bùi Xuyên, rồi quay người trở về ghế nhỏ, tiếp tục nướng thịt, thái độ bình thản như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Lục Bùi Xuyên và mấy đứa nhỏ nhìn nhau, mặt mày đầy ngạc nhiên.

Chuyện này cứ thế mà qua sao? Đại ca từ bao giờ lại dễ nói chuyện thế này?

Chớ nói người ngoài cảm thấy khó mà tin, đến cả Lục lão phu nhân cũng thấy kinh ngạc, trong lòng thầm nghĩ, tiểu tử này chẳng lẽ bị vật tà ma nào nhập vào người chăng?

Loại cảm giác kỳ lạ ấy luôn theo lão phu nhân, nhất là khi thấy Lục Bùi Phong thỉnh thoảng lại nhìn không trung mà cười.

Lục lão phu nhân trong lòng chợt đánh "thịch" một cái. Thừa lúc ăn cơm, bà đến gần đại tôn tử, gắp ít dưa muối bỏ vào chén hắn.

"Nào, ăn nhiều chút, xem ngươi gầy nhom thế này."

Lời này làm Lục Bùi Phong khẽ biến sắc, lặng lẽ sờ sờ vòng eo, thấy vẫn còn cường tráng, rắn chắc như trước, hắn mới yên tâm. Lão thái thái hồ đồ rồi, chỉ nói lung tung.

DTV

Lục lão phu nhân ngồi bên cạnh đại tôn tử, thở dài một hơi: "Nhớ khi ngươi còn nhỏ, mới bằng chút xíu, chạy nhảy nghịch ngợm, chiêu trò gì cũng biết làm. Vậy mà chớp mắt đã thành người lớn."

Lục Bùi Phong nghe xong trong lòng buồn bực, mặc dù nãi nãi là thân nãi nãi của ta, nhưng cũng không nên bôi xấu ta như thế chứ. Khi còn bé ta chỉ một lòng luyện kiếm, nào có nghịch ngợm như vậy? Hắn nhấp một ngụm cháo, cảm thấy nãi nãi đúng là hồ đồ, đều lẫn lộn hắn và nhị đệ rồi.

"Ngươi còn nhớ không, có lần ngươi thừa lúc ông nội ngủ say, vẽ con rùa lên mặt ông, để ông phải lột quần lấy trúc tiên ra phạt ngươi?"

Lục lão phu nhân nhếch môi cười, tựa hồ đang đắm chìm trong hồi ức tốt đẹp.

Loading...