Lục Bùi Phong không hề bất ngờ, hắn cũng tự nhận hành động ấy là ti tiện, nhưng lòng hắn lại dâng lên chút khao khát tương tự như Ngưu Lang, hy vọng có thể dùng tình cảm thế tục để giữ lấy một người như thần nữ bên cạnh.
Hắn buông hàng mi dài, nét cô đơn thoáng qua, bất giác cười khổ. Những tình ý sâu kín ấy hắn không dám nói ra, sợ người trước mặt sẽ nhận ra và cho rằng hắn ti tiện.
Tống Minh Diên nhẹ nhàng ngừng bàn đu dây lại, nói: "Nghe ngươi kể xong câu chuyện, ta cảm thấy tiên nữ vốn không nên bị người phàm động đến, trừ khi nàng cùng người ấy tình ý sâu nặng, hoặc là nàng không phải tiên nữ thực sự."
"Nếu nàng thật sự là tiên nữ, đừng nói là lấy áo tiên, ngay cả đến gần nàng cũng không thể, sao có thể để nàng đùa nước mà hắn lại nhìn thấy?"
"Ti tiện hay không là do ý nguyện của tiên nữ mà quyết định. Nếu tiên nữ không thấy hắn ti tiện, cho dù khắp thiên hạ đều nói hắn ti tiện thì có gì đáng ngại?" Tống Minh Diên phản biện.
"Nhưng nếu tiên nữ cảm thấy hắn ti tiện, vậy thì việc hắn lén nhìn trộm nàng và lấy áo y của nàng, quả thật là ti tiện tới cực điểm. Nếu là ta, ta đã đ.â.m mù mắt hắn, đánh hắn thành đầu heo rồi!" Tống Minh Diên thẳng thừng đáp.
Ánh mắt Lục Bùi Phong sáng lên, đối với cái nhìn của người khác hắn không để tâm, hắn chỉ để ý đến cảm nhận của A Diên. Chỉ cần nàng không thấy hắn ti tiện, như vậy là tốt rồi?
Đối với lời nói sau của nàng, Lục Bùi Phong lựa chọn bỏ qua, tự nhủ rằng A Diên chưa từng ra tay với hắn, chứng tỏ nàng không chán ghét.
Trong mắt hắn sâu thêm một tầng tình ý, biết rằng nàng không chán ghét mình, nhưng lúc này hắn lại mong muốn có thể tiến thêm một bước: "Nếu... Nếu người ấy là ta thì sao?"
Mọi âm thanh chung quanh đều chìm vào im lặng, lòng bàn tay Lục Bùi Phong đẫm mồ hôi, trái tim đập dồn dập, cảm giác như thiên quân vạn mã áp sát cũng chưa từng khiến hắn căng thẳng đến vậy.
Rõ ràng chỉ là một khoảnh khắc, nhưng hắn cảm thấy như đã qua rất lâu.
Ngay khi hắn chuẩn bị mở lời xin lỗi, bỗng nghe giọng nói trong trẻo của nàng cất lên, tiếng cười nhẹ vang bên tai: "Nhưng ngươi không thấy rằng ngươi mới chính là tiên nữ bên hồ sao, người rửa tay nấu canh chờ đợi tình ý từ người khác?"
Lục Bùi Phong sững sờ, đứng ngây tại chỗ.
Sau một lúc lâu, hắn ngập ngừng đáp: "Vậy nếu ta dâng áo tiên cho nàng, nàng sẽ nhận lấy chứ?"
"Ta sẽ không rời bỏ nhân gian mà bay về trời, dù bị đưa trở về thiên giới, ta cũng sẽ tìm cách quay lại bên cạnh nàng. Hơn nữa, ta cũng sẽ không làm việc gì khiến nàng chán ghét, mọi chuyện đều lấy nàng làm trọng. Nàng... có muốn như thế chăng?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-364.html.]
Tống Minh Diên nghĩ thầm,"Ngươi là người của ta, sao ta lại tiếc rẻ một chiếc sa y tầm thường?" Nghĩ thế, nàng khẽ gật đầu, đáp nhẹ: "Muốn chứ!"
Nàng biết ngay rằng hắn đối với nàng lòng đầy tâm tư!
Nhưng hồi lâu sau vẫn không thấy động tĩnh gì, Tống Minh Diên quay đầu lại, thì thấy Lục Bùi Phong đứng đó ngẩn ngơ, dường như cả người đều hoá đá.
Nàng bật cười, đá nhẹ lên bàn đu dây, nhướng mày nhìn hắn: "Ngơ ngẩn rồi sao?"
Lục Bùi Phong ánh mắt tràn ngập vui sướng, giống như băng tuyết tan chảy để lộ ra ngọn lửa ấm áp."Nàng có thể... lặp lại lần nữa không?"
Tống Minh Diên mỉm cười: "Ta nói..."
Chưa kịp dứt lời, nàng đã bị hắn ôm chặt vào lòng, bên tai nghe rõ tiếng tim hắn đập dồn dập. Không biết vì sao, bỗng nhiên nàng cảm thấy đêm nay trăng sáng, cây cỏ mát lành, cảnh sắc tuyệt mỹ hơn bao giờ hết.
Lục Bùi Phong như chìm trong niềm vui sướng quá lớn, trong lòng rạo rực, mãi không sao bình ổn. Hắn ôm chặt nàng, khóe miệng nhếch lên, khuôn mặt lộ rõ vẻ ngây ngô, hoàn toàn mất đi vẻ lạnh lùng, quả quyết thường ngày.
"A Diên, mau nói cho ta biết, đây có phải là mộng hay không?" Hắn vui mừng đến mức khóe mắt cũng đỏ hoe, lòng thầm nghĩ bao nhiêu lần, nhưng khi giờ khắc này trở thành sự thật, hắn mới nhận ra rằng tất cả bình tĩnh trước đây đều là tự lừa mình dối người.
"Đây không phải là mộng. Chàng đã hứa tặng sa y cho ta, lẽ nào ta không nên chịu trách nhiệm sao?"
Nghe nàng nói thế, Lục Bùi Phong cố nén kích động, lo sợ nàng không hiểu, bèn nói rõ ràng từng chữ: "Vậy từ nay nàng chỉ có thể chịu trách nhiệm với một mình ta. Nếu có kẻ nào dám tặng nàng sa y, thì hãy đánh hắn thành đầu heo!"
"Không được, đánh thành đầu heo thì còn quá nhẹ." Hắn híp mắt đầy vẻ nguy hiểm, rồi tiếp lời,"Nàng cứ nói cho ta biết, ta sẽ tự mình dạy dỗ hắn."
"Được thôi." Tống Minh Diên đáp lại.
DTV
Lục Bùi Phong trong lòng mãn nguyện, nhìn nàng với ánh mắt dịu dàng. Hắn như một món trang sức lớn bên người nàng, ôm lấy nàng chẳng muốn buông tay, thậm chí còn khẽ che mắt và tai nàng lại, dường như sợ thời gian trôi qua quá nhanh.
"A Diên, khi nào nàng mới trở lại hình dáng thật?"
Đây đã là lần thứ hai Lục Bùi Phong hỏi câu này. Tống Minh Diên có chút bất mãn với sự chấp nhất của hắn về việc này, liền gắng sức đẩy hắn ra và hỏi: "Chàng hỏi làm gì?"