Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tạo phản mang không gian dọn sạch quốc khố - Chương 356

Cập nhật lúc: 2025-07-02 22:14:40
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Từ khi sáng hôm qua rửa mặt, nhìn thấy khuôn mặt thảm không nỡ nhìn của mình trong nước, Tống Phan Sơn đã không ăn không uống cả ngày.

Biết được màu trên mặt không tẩy đi được, ông ta cuộn tròn trong góc, từ chối giao tiếp, từ sáng hôm qua đến giờ không nói một câu.

Tống Phan Sơn đảo mắt, ông ta vừa động, gương mặt kia như bị rót linh hồn, xấu đến buồn cười, khiến người ta không nhịn được mà cười.

Đối mặt với khuôn mặt như vậy, Hứa thị dùng hết tự chủ mới không dời mắt đi.

"Ta không ăn."

Ông ta vừa động, vòng màu đỏ vẽ quanh miệng cũng di chuyển theo.

Hứa thị không chịu nổi ông ta sa sút như vậy, lau nước mắt nói: "Lão gia, ngài chỉ có ăn no mới có sức tiếp tục nghĩ cách!"

"Dù có cách đối phó Lục gia thì thế nào, ta mang khuôn mặt này, dù có trở về, còn có thể làm quan trong triều nữa sao?"

Ban đầu ông ta định chạy trốn rồi nghĩ cách, giờ đây, điều ông ta hối hận nhất chính là trốn đi đêm trước.

Nếu ông ta không trốn, sẽ không bị pháo đốt nổ mông, sẽ không gặp nghịch nữ kia cùng mấy đứa trẻ bên cạnh nàng, càng không bị vẽ thành khuôn mặt xấu xí này.

DTV

Tống Phan Sơn toàn thân nản lòng, trải qua nửa tháng bị ép uống phân, giờ đây thù hận cũng không nảy sinh nổi.

Có thể làm gì bây giờ?

Đánh không lại, độc cũng không c.h.ế.t được, dùng hiếu đạo áp người lại không được, nghịch nữ kia căn bản không phải người họ có thể khống chế.

Tống Phan Sơn hối hận đến xanh ruột, sớm biết nàng thâm tàng bất lộ, lúc trước không nên để nàng thay Tống Minh Yên gả vào Lục gia.

Nếu không có nghịch nữ kia nhiều lần cản trở, Lục gia cũng không đến mức khó đối phó như vậy.

Nói không chừng, nói không chừng giờ đây họ đã trở lại kinh thành.

"Lão gia, nếu ngài nghi ngờ thứ trên mặt là do nghịch nữ kia làm, nói không chừng nàng có cách loại bỏ, chúng ta đi cầu xin nàng, ngài nhất định phải tỉnh táo lại!"

Tỉnh lại ư? Tỉnh lại rồi thì thế nào nữa?

Chẳng lẽ tỉnh lại lần nữa để chịu thêm một trận đòn hiểm? Hoặc còn có chuyện gì quá đáng hơn chăng?

Tống Phan Sơn đã tê dại. Lần đầu bị đánh lén, lần thứ hai bị ép ăn thứ nhơ bẩn, lần thứ ba mặt mũi bị vẽ bậy đến mức nhìn chính mình cũng muốn chết.

Nếu tiếp tục tìm đến nàng, ông ta không dám tưởng tượng nghịch nữ kia sẽ dùng thủ đoạn điên cuồng gì để đối phó ông ta.

Nếu trở lại kinh thành mà phải trả giá thê thảm như vậy, thì không về cũng được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-356.html.]

"Hầu gia..." Hứa thị muốn nói rồi lại thôi, mấy ngày nay bị đả kích liên tục khiến bà ta tiều tụy đi nhiều.

Nếu không phải vì tình nghĩa phu thê còn đó, e rằng bà ta đã không thể kiên trì nổi, chỉ nhìn gương mặt kia thôi cũng đủ làm bà ta hoa mắt chóng mặt.

Trong lúc Hứa thị đang vắt óc nghĩ cách khuyên nhủ Tống Phan Sơn, mong ông ta vì danh dự mà cố gắng, thì người nhà họ Tống đã nhẫn nhịn hơn nửa tháng cuối cùng cũng tìm đến.

"Phan Sơn à! Nhị thúc công đối đãi ngươi không tệ mà!"

Tống Nhị thúc công chống cây gậy gỗ không mấy thẳng, bày ra tư thế của bậc trưởng bối.

"Ngươi là đứa ta nhìn lớn lên, không ngờ ngươi lại hành xử điên rồ, lòng lang dạ sói như vậy! Dám làm chuyện hạ độc người trong nhà, trong mắt ngươi còn có tộc nhân chúng ta không? Ngươi không sợ phụ lòng liệt tổ liệt tông của Tống gia sao?"

Lời ông ta càng lúc càng gay gắt, vừa nói vừa đập mạnh cây gậy xuống đất, đôi mắt già nua trừng trừng nhìn Tống Phan Sơn đầy thất vọng.

"Nhị thúc công, xin nghe ta giải thích!"

Tống Phan Sơn bò dậy, tay chân lấm lem, tiến đến gần nhưng bị Tống Nhị thúc công đẩy ra.

"Ngươi còn gì để giải thích! Hơn bốn mươi mạng người trong tộc! Ngươi ra tay được sao! Thật là nghiệp chướng!"

Tống Nhị thúc công giáng một gậy xuống, những người khác trong họ Tống đều trợn mắt giận dữ nhìn Tống Phan Sơn.

Những ngày nhẫn nhịn không có nghĩa họ quên được đêm đó suýt bị trúng độc mất mạng, hay suýt nữa bị nước giếng làm bụng vỡ toang.

Họ đã sớm muốn đánh cho Tống Phan Sơn một trận, chỉ vì mấy ngày trước ông ta luôn ở trong tình cảnh khốn đốn nên mới tránh được.

Nhưng tránh được mùng một không tránh được ngày rằm, trận đòn này ông ta không thể thoát.

"Nhị thúc công, đừng nói nhiều với hắn nữa, hôm nay nếu không xả giận, thì không thể bỏ qua việc hắn hạ độc chúng ta!"

"Đúng vậy! Nếu không nhờ chúng ta may mắn, đã bị hắn hại c.h.ế.t rồi. Thương thay cho lão Tam, chưa kịp uống một ngụm nước đã trúng độc mà mất mạng."

"Hôm nay chúng ta phải báo thù cho lão Tam!"

Có người xắn tay áo, hung hăng tiến về phía Tống Phan Sơn.

"Các ngươi muốn làm gì!" Hứa thị thấy tình hình không ổn liền chạy lên cản, nhưng một nữ nhân như bà ta sao có thể đối phó với họ.

Không những không ngăn được, bà ta còn bị đẩy sang một bên.

Tống Minh Yên định tiến lên đỡ mẫu thân, nhưng nhớ lại những lời đã nghe lén trong rừng trước đó, nàng ta đành ngừng bước.

Chính bà ta đã chê bai nàng ta chỉ biết gây chuyện, không bằng Tống Văn Tuấn, bà ta còn không màng tới tính mạng nàng ta, cớ sao nàng ta phải tiến lên giúp đỡ.

Loading...